Khi màn đêm buông xuống, Đỗ Thanh Vy nằm trên giường kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Căn phòng từng chút một tối đi, dần dần từ mờ mịt trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối. Ngày mai, cô sẽ nắm tay một người đàn ông bước vào sảnh cưới long trọng. Từ nay, cô sẽ làm vợ, làm mẹ…nhưng cô không có niềm vui nào cả.
Nước mắt lặng lẽ tràn bờ mi thấm ướt cả chăn gối.
Cô sinh ra ở một tỉnh nhỏ phía Bắc, bố mẹ đều là công chức cũng được gọi là có quyền lực, ở nơi mảnh đất nhỏ bé đó cô cũng gần như được mọi người gọi là con gái của nhà quan, thường xuyên được ô tô đưa đón đi học. Ở trường các giáo viên và bạn cũng luôn cố gắng hết sức để lấy lòng cô, khiến cô dần dần đã phát triển tính cách kiêu ngạo và tự phụ.
Cô có một cậu em trai chỉ kém mình 14 tháng. Trong ký ức của cô, bố luôn thích em trai hơn. Cô và em trai có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, em trai giống bố trầm tính và trầm tư còn cô thì giống mẹ, vui vẻ, hồn nhiên và hoạt bát.
Mẹ cô là một diễn viên múa, cô thường nghe mẹ kể lại rằng trong một lần đi biểu diễn trong quân đội, mẹ gặp bố là đại đội trưởng trong quân đội. Khi đó, bố cao ráo, đẹp trai, bộ quân phục màu xanh khiến bố càng thêm oai vệ. Bố đã yêu mẹ cái nhìn đầu tiên, sau hơn hai năm không ngừng theo đuổi cuối cùng mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của bố.
Để lo cho gia đình, bố đã thay đổi công việc và trở về địa phương, làm một vị trí nhỏ giờ ông đã lên chức chủ tịch tỉnh.
Thực lòng mà nói, cô không thể hiểu được bố yêu mẹ đến mức nào, cô cũng chưa bao giờ nghĩ gia đình của cô được gọi là một gia đình hòa thuận. Trước mặt người ngoài thì vui vẻ hạnh phúc nhưng khi đóng cửa lại, cha mẹ ngày nào cũng cãi nhau một chút, hoặc dăm ba ngày thì lại nổ ra cuộc cãi nhau to.
Đỗ Thanh Vy thường thấy mẹ âm thầm khóc một mình mỗi khi như thế lòng cô lại lạnh xuống. Mẹ là một người phụ nữ đẹp dịu dàng, cô luôn thắc mắc từ khi còn nhỏ: “ Một người phụ như vậy có phải nên được yêu thương chiều chuộng mới phải đúng không?”
Có một người bố uy nghiêm, lạnh lùng nên Đỗ Thanh Vy rất sợ phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng khắc nghiệt có thể lóe lên bất cứ lúc nào của bố. Trong ký ức của cô, bố rất ít khi cười với cô nhưng ông rất tốt với em trai cô.
Cô họ của dì từng nói đùa rằng: Bố là mẫu con trai gia trưởng điển hình”
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã có một điều ước: “Mong rằng một ngày nào đó, bố tôi có thể ôm tôi vào lòng, dịu dàng xoa đầu tôi và gọi tên tôi một cách âu yếm.”
Khao khát tình cha là một điều cô luôn giữ thầm trong lòng, và đó cũng là một căn bệnh trong tim của cô.Tuy cô giàu có về vật chất nhưng cô thật sự nghèo về tình cảm, đặc biệt là tình cha con.
Khi cô được nhận vào trường chuyên cấp ba của tỉnh, mẹ đã ôm cô vào lòng và nói với: “Vy, sau khi học cấp ba, con ở lại ký túc xá trường đi.”
“ Mẹ, tại sao con lại không được về nhà. Mẹ nói thật đi con có phải con gái ruột của bố không”. Cô không hiểu tại sao mẹ lại ép buộc cô ở lại ký túc xá trường trong khi nhà cách trường không xa. Liệu có phải vì bố không muốn gặp mặt cô không?
"Con nói vớ vẩn gì vậy? Ai đã nói với con những chuyện vô nghĩa này?" Mẹ dường như bị sốc.
"Mẹ, mẹ không cần nói dối con, không ai nói với con điều gì cả, con chỉ tự mình cảm thấy thôi."
"Mẹ, mẹ có thấy vui không? Ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau như vậy, mẹ không thấy đau lòng sao? Mẹ, mẹ đã bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn chưa?"
Mẹ chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô:“ Con bé ngốc này, con không hiểu được hết đâu.”
Sau khi lên cấp 3, cô sống trong kí túc xá trường, xa bố mẹ, ngược lại lại có cảm giác thoải mái hơn. Cô sẽ không phải nghe bố mẹ cãi nhau mỗi ngày, không phải nhìn ánh mắt lạnh lùng của bố.
Những năm cố gắng học tập của cấp ba cũng trôi qua Đỗ Thanh Vy trúng tuyển vào trường Đại học Ngoại ngữ và tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc.
Từ khi học cấp ba phải xa gia đình cô đã tự thân vận động đi làm thêm có đủ cơm ăn áo mặc chi phí khác, mặc dù gia đình chưa bao giờ để cô thiếu tiền.
Nhưng một cuộc điện thoại của bố đã đưa cô trở lại ngôi nhà quen thuộc mà xa lạ ấy, cô không đủ can đảm để làm trái ý muốn của bố.
Nhớ lại đêm đó khi về đến nhà, mẹ ngồi bên giường cô, có chút ngại ngùng nói với cô:“Vy, con 23 tuổi rồi, con đã đến tuổi kết hôn, mẹ không muốn con kết hôn quá sớm. Nhưng…”
Cô chỉ thẫn thờ nhìn khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp của mẹ, không biết mẹ muốn nói gì với mình.
"Vy, bố con có một đồng đội, hiện đang ở quân khu tỉnh. Ông ấy đã từng cứu mạng bố con khi còn trẻ. Người nhà ông ấy nói muốn con làm con dâu của ông ấy." Mẹ cô khó khăn nói.
Đỗ Thanh Vy thật sự không dám tin những lời mẹ nói, bây giờ là thời đại nào lại còn có chuyện gả con trả ơn?
“Bây giờ con đã tốt nghiệp đại học, bố con muốn con kết hôn.” Đầu mẹ càng cúi xuống thấp hơn, giọng bà nhỏ dần đi.
“Mẹ, mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Cô không xác định hỏi, hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
“Vy, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng con biết tính tình của bố con, mẹ…” Nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ đôi mắt đẹp dịu dàng của mẹ.
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ, lòng cô lại mềm đi, nhà bên kia khá giả như vậy được gả vào một gia đình giàu có chẳng phải là ước mơ của bao cô gái sao? Trong nhà mẹ yêu thương cô nhất, ngày thường mẹ đã hay rơi nước mắt, giờ đây cô như vậy chẳng phải sẽ làm bà buồn hơn sao.
“Mẹ, con sẽ nghe lời bố, mẹ đừng buồn, cũng đừng cãi nhau với bố.” Đỗ Thanh Vy đưa đôi bàn tay lạnh giá của mình lau nước mắt cho mẹ.
"Nhưng, nhưng…Vy…Huhu... Người đó vừa mới ly hôn…huhu..." Mẹ òa khóc nức nở.
Cô lúc đó chỉ ngồi ngây ngốc trên giường, không biết nên an ủi mẹ đang khóc hay an ủi bản thân đang đau khổ. Cô năm nay 23 tuổi đi học Đỗ Thanh Vy không được phép yêu đương vì lệnh của bố, thậm chí còn chưa một lần nắm tay bất kì người con trai nào, giờ đây ông lại muốn cô lấy một người đàn ông đã ly hôn trong khi mình còn trong trắng?
Cô có thể trách bố mình độc ác không? Chắc hẳn mẹ đã cãi nhau với bố, nhưng rốt cuộc mẹ không thể cãi lại được sự nghiêm khắc và cố chấp của một người đàn ông gia trưởng.
Cô nắm lấy tay mẹ, yếu ớt hỏi: “Mẹ nói thật đi, con có thực sự là do bố sinh ra không?” Mẹ không trả lời mà chỉ ôm cô vào lòng, càng khóc càng dữ dội.
Cô cũng đã khóc, làm sao có thể không khóc được, một người cho dù mạnh mẽ đến đâu khi gặp phải chuyện như thế này, ai cũng sẽ khóc….