Tô Bắc hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:
"Nghiêm Nghệ Đình, tôi hỏi cô nếu bây giờ cô nhìn thấy một nhân vật nổi tiếng nào đó nửa đêm mặc áo choàng tắm mà đứng trước cửa phòng khách sạn của một đại gia nào, cô sẽ nghĩ thế nào hả? Cô làm như vậy cô có nghĩ tới bao công sức vất vả mà tôi đã khổ tâm dành cho có hay không?”
Nghiêm Đình Nghệ cúi gầm mặt xuống, cô ta hối hận ngập ngừng nói:
“Bắc Bắc, tôi sai rồi!” Tô Bắc nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, quả thực đã không còn biết phải nói gì nữa, đưa túi đồ của mình về phía Nghiêm Đình Nghệ
"Đây là quân áo của tôi, cô tự chọn lấy một bộ rồi về phòng của mình đi!”
Nghiêm Đình Nghệ gật đầu, cô nhanh chóng thay quần áo Chỉ có điều sau khi thay xong, cô ta vẫn đứng yên một chỗ không di chuyển, Tô Bắc thấy vậy liền chau mày:
"Mau về phòng của cô đi.
Nghiêm Đình Nghệ lúng túng nhìn Tô
Bac:
“Bắc Bắc, thẻ phòng của tôi vẫn đang ở trong phòng của Lộ Nam... Nhìn vẻ mặt của Nghiêm Đình Nghệ lúc này, Tô Bắc cạn lời để nói. Không có thẻ phòng mà lại còn mặc áo choàng tầm đứng ở giữa hành lang như vậy, cô thật sự không biết phải nói gì với Nghiêm Đình Nghệ nữa đây. Nhìn vào gương mặt đầy vẻ ăn năn hối lỗi của Nghiêm Đình Nghệ khiến cô cũng chẳng muốn nói gì thêm nữa. Cô đi thẳng về phía cửa, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nói:
“Cô ngồi đây chờ tôi, tôi đi tìm chìa khóa cho cô!” Nói xong Tô Bắc liền đi tới phòng của Lộ Nam.
Tô Bắc gõ cửa hai lần vẫn không hề nhận được phản ứng nào phát ra từ bên trong, cô liền cảm thấy tức giận, uống nhiều quá nên chết rồi sao? Cô gõ cửa thêm vài lần nữa nhưng vẫn không thấy có hồi đáp, Tô Bắc liền quát lên:
"Lộ Nam, anh còn sống không thể còn sống thì mau mở cửa cho tôi, nếu không thì tôi sẽ tới tìm quản lý khách sạn để mở cửa xem anh còn sống hay đã chết đấy!”
Cánh tay đang nâng ly rượu của Lộ Nam bỗng sững lại, có vẻ như anh đã nghe thấy giọng nói của Tô Bắc, nhưng chẳng phải cô đã ngủ rồi sao? Lộ Nam lắc lắc đầu, tiếp tục uống. Ngay sau đó, khi ngụm rượu trong miệng anh vừa được nuốt trôi xuống bụng thì tiếng gọi từ bên ngoài của Tô Bắc lại vang lên, cô gào lớn : Nam, tôi biết anh ở bên trong, nếu như anh vẫn không chịu lên tiếng thì tôi sẽ phá cửa vào đó l
Lộ Nam sực tỉnh, anh loạng choạng đứng dậy đi về phía cửa. Anh mở cửa ra nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Bắc, thế nhưng sắc mặt cô đang rất cáu giận, dường như không vui. Lộ Nam chau mày, anh đang định mở miệng nói thì Tô Bắc liền đẩy anh sang một bên. Cô hoàn toàn không ngờ rằng lời nói của Nghiêm Đình Nghệ đều là sự thật, giây phút cánh cửa được bật mở ra, mùi rượu nồng nặc đã sực thẳng vào mũi cô, suýt chút nữa khiến cô ngạt thở. Tô Bắc gạt Lộ Nam ra rồi qua anh, cô nhấc túi xách của Nghiêm Đình Nghệ trên ghế rồi đi ra ngoài. Lúc này Lộ Nam Nam, tôi biết anh ở bên trong, nếu như anh vẫn không chịu lên tiếng thì tôi sẽ phá cửa vào đó l
Lộ Nam sực tỉnh, anh loạng choạng đứng dậy đi về phía cửa. Anh mở cửa ra nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Bắc, thế nhưng sắc mặt cô đang rất cáu giận, dường như không vui. Lộ Nam chau mày, anh đang định mở miệng nói thì Tô Bắc liền đẩy anh sang một bên. Cô hoàn toàn không ngờ rằng lời nói của Nghiêm Đình Nghệ đều là sự thật, giây phút cánh cửa được bật mở ra, mùi rượu nồng nặc đã sực thẳng vào mũi cô, suýt chút nữa khiến cô ngạt thở. Tô Bắc gạt Lộ Nam ra rồi qua anh, cô nhấc túi xách của Nghiêm Đình Nghệ trên ghế rồi đi ra ngoài. Lúc này Lộ Nam nói thêm nữa, Nghiêm Nghệ Đình cần môi, dường như có điều gì muốn nói nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tô Bắc như vậy liền ngậm ngùi im lặng. Cô ta đưa mắt nhìn Tô Bắc rồi nhấc túi đi ra ngoài.
Sau khi Nghiêm Nghệ Đình rời khỏi phòng, gương mặt cau có của Tô Bắc mới được giãn ra. Cô đi vào giường năm, cuối cùng đã có thể yên tâm mà ngủ ngon được rồi. Tô Bắc quả thực đã quá mệt rồi, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Lộ Nam ngồi trong phòng, anh ngồi bệt trên sàn nhà, mắt ngắm nhìn chai rượu trong tay, toàn thân dựa lên chiếc ghế sofa ở phía sau. Chỉ cần nghĩ tới sắc mặt cũng như thái độ ban nãy của Tô Bắc, chẳng rõ tại sao anh lại cảm thấy trong lòng có chút tức giận. Cô chẳng phải là ai, cô dựa vào điều gì mà dám hung dữ với anh như vậy, Lộ Nam càng nghĩ càng khó chịu. Cuối cùng anh quyết định đứng dậy, cầm theo chai rượu đi về phía phòng của Tô Bắc.
Tô Bắc đang ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa một lần nữa được phát ra, liên tiếp bị tỉnh giấc khiến Tô Bắc như sắp phát điện tới nơi vậy. Cô đi ra ngoài, cánh cửa vừa được mở ra, cô chưa kịp chửi mắng người ở trước mặt thì Lộ Nam toàn thân nồng nặc mùi rượu đã ngã lên người cô. Tô Bắc nhanh tay kịp đỡ anh lại, trọng lượng của Lộ Nam đổ dồn lên người cô, Tô Bắc thật sự muốn chửi mắng anh, nhưng khi nhìn thấy Lộ Nam đã say tới mức mê man bất tỉnh như vậy cô lại chẳng nỡ nói gì thêm nữa. Cuối cùng, Tô Bắc đành bất lực kéo anh vào phòng của mình. Cô đặt Lộ Nam nằm trên ghế chau mày nhìn anh. Dáng vẻ anh như vậy là say thật sao hay chỉ là anh đang giả say vậy thôi? Tô Bắc chăm chủ quan sát Lộ Nam, đột nhiên có nghe thấy anh rên rỉ nói:
“Nước, nước... cho tôi nước!"
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, được rồi cô sẽ không tính toán với một kẻ say rượu nữa! Nghĩ tới đây, Tô Bắc liền nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh. Cô dấp nước một chiếc khăn khô rồi đi tới lau mặt cho Lộ Nam. Cô nhẹ nhàng cần thận lau một lượt cho anh, nhìn hàng lông mi dài của anh, Tô Bắc không khỏi sửng sốt. Một người đàn ông sao có thể có hàng lông dài và đẹp như vậy, ai không mê mới là lạ đó! Tô Bắc chăm chú nhìn anh, tuy rằng cô không muốn thừa nhận bản thân đã bị anh làm mê hoặc, nhưng cô biết rõ hơn ai hết, cô quả thực đã bị một kẻ say rượu làm cho mê hoặc. Tô Bắc ngắm nhìn anh một hồi, rồi bỗng nhiên choàng tỉnh lắc đầu, rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế! Lộ Nam đẹp hay xấu thì một cọng lông của anh cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả.
Tô Bắc đặt chiếc khăn lên trán Lộ Nam, cô vừa định quay người rời đi thì đột nhiên bị Lộ Nam giữ chặt tay lại. Trong nháy mắt, chai rượu vang trong tay anh rơi xuống sàn nhà, Tô Bắc bất ngờ bị anh kéo lại thì không đứng vững, cô có cảm giác như trời đất xung quanh đang xoay chuyển, cứ thế ngã nhào lên người Lộ Nam. Lộ Nam giống như một đứa trẻ, anh ôm Tô Bắc vào lòng, nhất định không bỏ ra. Tô Bắc dùng sức đẩy anh ra, nhưng phát hiện chẳng có chút tác dụng nào cả, trong đầu cô bắt đầu nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải giả say hay không, cô tức giận hét lên:
“Lộ Nam! Anh bỏ tôi ra!"
Lộ Nam càng ôm cô chặt hơn, khắp người anh nồng nặc mùi rượu thế nhưng vẫn không hề muốn thả Tô Bắc ra. Tôi Bắc cáu giận, cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt anh tủ đang gần trước mắt. Cô vừa định lên tiếng thì đột nhiên bờ mỗi cô liền bị một bờ môi khác phủ lên, Lộ Nam đã hôn cô. Giây phút ấy, toàn thân Tô Bắc như bị tê liệt, cô cảm nhận được hơi nóng cũng như mùi rượu từ bờ môi của Lộ Nam đang truyền tới cho cô Cô thất thần vài giây, rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại, vừa giận vừa tức. Cô dồn sức giữ chặt đầu Lộ Nam rồi vội vàng đứng dậy, kết quả là chân còn chưa đứng vững thì đã lại lần nữa ngã lên người Lộ Nam. Tô Bắc lập tức đứng hình, lúc này đây gương mặt cô đang kê sát trên khuôn mặt của Lộ Nam. Lần đầu tiên có thể nói rằng là do Lộ Nam cố ý kéo cô ngã xuống, thế nhưng còn lần thứ hai thì sao! Tuy rằng đó chỉ là vô ý nhưng rõ ràng là do cô chủ động tiến lại gần anh, Tô Bắc bối rối, luống cuống, không biết nên phải gì lúc này thì đột nhiên, trên đầu có truyền tới một tiếng cười nhỏ. Tô Bắc giật mình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lộ Nam đang mãn nguyện nhìn cô. Ngắm nhìn nụ cười quyến rũ chết người của anh, Tô Bắc cảm thấy mình chẳng khác nào một con ngốc vào lúc này cả. Ánh mắt cô chợt trở nên mơ màng, cô nhằm hai mắt lại, như đang có ai đó điều khiển mà từ từ đặt môi lên bờ môi của Lộ Nam. Tuy hơi rượu phả ra khiến cô cảm nhận được rất rõ, nhưng trong lòng Tô Bắc, nhịp tim đã đập nhanh tới mức như sắp bay ra ngoài. Chờ tới khi cô kịp phản ứng lại, cô xấu hổ đấy Lộ Nam ra rồi chạy thẳng về phía phòng vệ sinh.
Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng của Mình, Tô Bắc tự an ủi bản thân mình. Chắc có lẽ Lộ Nam sẽ không biết, chẳng phải anh đã uống say rồi sao? Tối nay không phải anh liên tục làm trò quậy phá ư, anh nhất định sẽ không cảm nhận được chuyện này! Tôi Bắc ngẩn ngơ suy nghĩ một rồi, sau đó mới chỉnh sửa lại đầu tóc rồi đi ra ngoài.
Nhìn Lộ Nam vẫn yên lặng năm im trên ghế, Tô Bắc thở phào. Vẫn may vẫn may, anh thật sự không biết gì cả. Tô Bắc đi tới bỏ chiếc khăn trên trán anh xuống, cô chỉnh sửa lại dáng người cho Lộ Nam để anh thoải mái nằm ngủ trên ghế rồi cúi xuống lau dọn sàn nhà. Sau khi lau xong, Tô Bắc liền nghe thấy tiếng thở đều đặn trên đầu, có ngước mắt lên nhìn. Cô không hiểu tại sao bản thân đang phải ở đây để thu dọn còn kẻ gây ra lại đang ngon giấc ngủ, thật đáng giận mà! Cô thật sự rất muốn ngay bây giờ có thể lôi Lộ Nam từ trên ghế dậy làm anh tỉnh giấc, sau đó đánh nhau một trận. Nhưng đó chỉ là những gì cô đang tự tưởng tượng mà thôi, nếu như Lộ Nam thật sự tỉnh dậy, cô chắc chắn sẽ không dám làm gì anh cả. Cô nhìn lại một lượt rồi yên tâm vào phòng ngủ của mình.
Ngày hôm sau, khi Tô Bắc thức dậy, cô liền cảm nhận được có một vật gì đó rất cứng đang đặt trên người cô khiến cô cảm thấy không chút thoải mái. Sắc mặt cô vẫn còn đang ngái ngủ, cô đưa tay lần mò chạm vào thứ "đồ vật” ấy. Chỉ có điều, cho tới khi đã nhìn kĩ, trong nháy mắt Tô Bắc đã kích động mà bật nhảy khỏi giường. Lộ Nam sao lại ở trên giường của cô, cô nhớ rõ ràng tối qua Lộ Nam ngủ trên ghế sofa cơ mà, chẳng lẽ là do cô nhớ nhầm ư?
Phản ứng của Tô Bắc quá mạnh mẽ khiến Lộ Nam giật mình tỉnh giấc, anh chau mày rồi từ từ mở mắt. Lộ Nam hờ hững nhìn Tô Bắc một cái, sau đó liên quay người tiếp tục ngủ. Tô Bắc kinh ngạc mở to hai mắt, không phải chứ, trên giường xuất hiện một người khác mà anh quả nhiên không có chút phản ứng gì ư! Có lẽ nào những chuyện như vậy đã thường xuyên xảy ra bên cạnh anh nên anh mới không lấy làm lạ? Nghĩ tới đây trong lòng Tô Bắc đột nhiên cảm thấy khó chịu, đến cô cũng không hiểu bản thân mình sao lại có thể không vui đến thế, cô thức dậy đứng thẳng dậy, đưa chân đạp Lộ Nam ngã xuống giường.
"Bịch” một tiếng, Lộ Nam ngã nhào trên sàn nhà. Anh khó hiểu nhìn Tô Bắc, sau đó mới từ từ kịp phản ứng lại. Trong nháy mắt, khuôn mặt anh đã thay lên vẻ mặt phẫn nộ, anh tức giận nhìn cô:
“Tô Bắc, mới sáng sớm em đã bị điên rồi à!”
Tô Bắc không chút do dự mà nói:
“Là em bị điên đấy, anh có thuốc không? Sáng sớm ra anh nằm trên giường tôi, sao anh không tự hỏi mình đi, có phải dây thần kinh của anh có sợi nào hỏng rồi không?” Lộ Nam chau mày nói:
"Tối qua rõ ràng anh uống say rồi, lễ nào không phải là em nhân lúc anh say rượu rồi cố ý đưa anh lên giường sao?”