Những lần bàn tán, chỉ trỏ bắt đầu vang lên, mọi ánh mắt khinh thường đều hướng vào Trương Diệu Vân.
Trương Diệu Vân chuyển ánh mắt về phía những người xung quanh, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt. Nhưng tức giận thì sao? Cô ta có thể làm được gì chứ?
Trương Diệu Vân nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt khiến lòng bàn tay rỉ máu. Cô ta nhìn cô một cách đầy hận thù, nói.
- Đường Vy! Cô được lắm, cô đợi đấy cho tôi.
Trương Diệu Vân nói xong, mang theo sự tức giận quay người rời đi.
Đường Vy quay người bước vào thang máy. Nhưng cô đâu biết, từ lúc cô đặt chân đến tập đoàn, có một cặp mắt luôn dõi theo cô từ phía xa, là Cố Tranh, anh đứng một góc, âm thầm quan sát hành động của cô. Anh làm vậy để làm gì chứ? Không ai biết được.
Đường Vy đi đến phòng làm việc của anh, như một thói quen, cô mở cửa ra. Z&W là tập đoàn do cô và anh thành lập mà. Từ một công ty nhỏ bé đến khi Z&W đứng vững trên thương trường, cô luôn đồng hành bên cạnh anh. Gõ cửa sao? Ở tập đoàn ai cũng phải như vậy chỉ có cô là không cần.
Cô bước vào phòng làm việc, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Cố Tranh đâu. Anh đi đâu rồi chứ?
Đường Vy nhìn đống tài liệu được để bừa bãi trên bàn, cô đặt hộp cơm sang một bên, bắt tay vào sắp xếp hết tài liệu trên bàn lại cho gọn gàng.
Mấy phút trôi qua, đống tài liệu được sắp xếp lại gọn gàng.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Cố Tranh bước vào, vẫn là dáng vẻ đó, gương mặt điển trai cùng với bộ vets màu xanh nhạt khiến anh càng trở nên quấn hút.
Cố Tranh nhìn tập tài liệu trên tay, cặp lông mày anh nhíu mày, anh lớn tiếng quát.
- Bỏ xuống.
Đường Vy giật mình, tập tài liệu cũng rơi xuống đất kêu một tiếng " bụp ". Cô nhìn Cố Tranh, ánh mắt không hiểu chuyện gì? Cô làm sai chuyện gì sao? Cô chỉ muốn sắp xếp lại tài liệu thôi mà.
Cố Tranh bước nhanh đến gần bàn làm việc, tức giận nhìn cô, gắt gỏng hỏi.
- Đường Vy! Ai cho phép cô động vào tài liệu của tôi?
Đường Vy ngơ ngác mất mấy giây. Bây giờ đến tài liệu của anh, anh cũng không cho cô động vào rồi sao? Anh ghét bỏ cô đến vậy sao? Đường Vy cúi xuống nhặt tập tài liệu dưới đất đặt lại lên mặt bàn, nhỏ giọng xin lỗi.
- Em xin lỗi.
Cố Tranh lạnh lùng nhìn cô, tiếp tục nói, trong lời nói đầy ẩn ý.
- Đường Vy! Từ nay tôi cấm cô động vào bắt kỳ đồ vật vào trong phòng này. Những tài liệu này đều là rất quan trọng, ngoài tôi ra không ai được phép động vào.
Đường Vy nhướng mày, sự kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt cô. Anh đang đề phòng cô sao? Anh nghĩ cô sẽ làm chuyện gì có hại cho tập đoàn sao? Thật nực cười mà. Z&W cũng là do cô thành lập, tuy bây giờ cô không còn làm việc ở đây nữa, nhưng sao cô có thể làm hại gì đến nó chứ? Nó là tâm huyết, là thanh xuân của cô mà.
Đường Vy cười khổ, đôi mắt cô cúi thấp xuống, đáp lại.
- Em biết rồi. Sau này em sẽ không động vào bất kỳ thứ gì ở đây hết. Em mang cơm đến cho anh, anh nhớ ăn đấy, em về đây.
Đường Vy cúi thấp đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Đường Vy bước ra khỏi tập đoàn, cô ngước lên nhìn những ánh nắng chói chang đang chiếu xuống cơ thể mình. Đôi mắt cô đẫm nước, hai dòng nước mắt rơi xuống. Biết là Cố Tranh không tin cô, nhưng không ngờ đến một chút cũng không có. Cô còn không bằng những nhân viên làm việc bình thường khác, ít ra trong mắt Cố Tranh vẫn có chút tin tưởng.
Đường Vy nhắm chặt mắt rồi nhanh chóng mở ra, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt vương trên má. Cô không buồn nữa sao? Làm sao có thể? Cô vẫn buồn, rất muốn khóc nhưng khóc thì có giải quyết được gì? Dù cô khóc cạn nước mắt cũng không đổi được chút lòng tin nào từ anh cả.
Đường Vy lấy lại tâm trạng, cô bắt taxi trở về nhà.
Trong phòng làm việc của Cố Tranh, anh nhìn đống tài liệu trên bàn rồi chuyển ánh mắt đến hộp cơm trưa, ánh mắt anh trở nên buồn bã. Anh muốn trả thù, nhưng mỗi lần tổn thương cô, tim anh lại nhói lên đau đớn như ai đó bóp mạnh vậy.
Anh yêu cô, yêu cô rất nhiều, nhưng mối thù của bố mẹ khiến anh không thể sống đúng với trái tim mình. Yêu, nhưng lại phải tổn thương người mình yêu, cảm giác này đau đớn hơn rất nhiều khi bị dao đâm.
Cố Tranh ngồi xuống ghế, anh cầm lấy hộp cơm trưa do cô chuẩn bị, mở ra, ăn hết chúng.
Cố Tranh kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tấm ảnh được anh cất cẩn thận ra. Bên trong là ảnh chụp chung đầu tiên của hai người, là sự khởi đầu của hạnh phúc.
Cố Tranh đưa bàn tay, chạm nhẹ vào gương mặt cô trên tấm ảnh, nói.
- Vy Vy! Khoảng thời gian đó của chúng ta thật sự rất hạnh phúc. Nếu thời gian có thể mãi mãi dừng ở đó thì tốt. Như vậy hai chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau.