Tôi đang ngủ trưa thì bị giật mình bởi một bàn tay thô bạo... giật mạnh lấy tóc tôi. Bật người ngồi dậy, tôi đã biết chắc thủ phạm là ai, nhưng không gặp nụ cười... nhơn nhơn như mọi ngày mà là một gương mặt cau có chứa đựng một nỗi khó chịu cực điểm. Tự dưng tôi hết muốn giận hànhđộng thô bạo vừa rồi của hắn, còn hắn thì sẵng giọng:
- Có bạn tìm đấy!
Tôi chợt nhớ đến cái hẹn chiều nay với Quang. Bọn tôi là mộtnhóm... ăn khớp với nhau trong việc trình bày... cùng một ý tưởng khiphân tích một công trình nổi tiếng, vậy là thầy giao luôn bài tập về nhà này cho cả hai đứa. Quang ở trong ký túc xá nên tôi không thể chui vàođó mà bàn bạc với cậu ta được... Thế là tôi quyết định địa điểm học nhóm sẽ là ở nhà tôi, và thay vì tôi đến ký túc xá thì Quang đến đây vàobuổi chiều này. Tôi đã ngủ quên hay sao ấy nhỉ?
- Cậu bảo bạn ấy vào phòng khách đợi tớ chút! - Tôi bỏ qua cơngiận dữ không rõ nguồn cơn của Nguyên để nhờ vả- Chết thật! Quên béngmất!
Nguyên vẫn không lùi bước khiến tôi ngạc nhiên, ngẩng lên nhìnhắn. Trông hắn rõ là khủng khiếp. Đã cao lớn rồi mà còn làm ra vẻ...giận dữ, khiến một người nhỏ bé như tôi càng trở nên nhỏ bé và đángthương hơn. Tôi cau mày, có lẽ hắn giận cái gì đó ở lớp chăng?
- Cậu không đi học à? - Tôi buột miệng hỏi, không thể ra khỏi giường, và cũng chẳng biết làm gì ngoài việc vò vò đầu chăn.
- Không! Có thể mới biết cậu...hẹn hò tại nhà chứ?
Ra vậy! Quân ích kỷ! Tôi lôi bạn bè về nhà mà hắn bảo là hẹnhò, nghe thật giống như một lời buộc tội... người yêu lăng nhăng khôngbằng!
- Thằng cha đó là ai?
Tôi hất chăn ra, bước xuống giường. Nguyên tất nhiên phải bước tránh ra một bên. Giọng hắn ầm ầm đuổi theo tôi:
- Nó là ai? Sao dám tự tiện mò đến đây? Hả?
Tôi quay phắt lại, đứng giữa phòng, giận dữ không thể kềm chế:
- Liên quan gì cậu hả? Cậu là mẹ tớ à? Làm cái gì cũng phải báo cáo cậu chắc? Thôi đi là vừa đấy!
Nguyên bước tới, cũng hét vào mặt tôi:
- Đây là nhà chung, ít ra thì bọn tớ cũng phải được báo mộttiếng khi có khách lạ, cậu hiểu chứ? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuậnthế?
Tôi sững người. Lại quên mất một điều quan trọng rồi! Nhưng cái "điều khoản" vô lý đó tôi đã từng phản đối dữ dội, thế mà chẳng hiểusao Thương, Khang và Nguyên lại biểu quyết thông qua... mới đáng ghétchứ? Giờ thì hắn đang vin vào đó mà giận dữ?
- Thôi được! - Tôi xìu xuống, nhún vai- Đó là một bạn cùng lớp, tụi tớ phải cùng làm bài tập...
- Tớ sẽ giúp cậu, bảo thằng đó về đi!
- Tụi tớ cùng được thầy giáo giao! - Tôi nhấn giọng, dù đangcảm thấy tức cười, nhưng vẫn giải thích - Tớ và bạn ấy... vô tình cùngchung ý tưởng nên phải cùng làm chung để mai nộp.
Cằm Nguyên bạnh ra, hình như càng giận dữ hơn:
- " Tụi tớ" cơ à? Lại còn " cùng chung ý tưởng" nữa đấy! Đúng là buồn cười!
Hắn nói lộn cảm xúc của hắn thì phải. Hắn đâu có cười nổi đâu?Tôi ngơ ngác hẳn đi khi nhìn hắn giận dữ như một con khủng long đangphun lửa. Có vẻ như tôi quá nhường nhịn hắn nên hắn mới lấn lướt như thế này...
- Buồn cười hay không thì mặc cậu! - Tôi quyết định dứt ra khỏi câu chuyện- Tớ đã thông báo xong rồi đấy, làm ơn hãy tỏ ra lịch sự vớibạn của tớ! Thế nhé?
Và mặc kệ cho con khủng long đang đứng như trời trồng giữaphòng, tôi bước ra, đóng sập cửa lại. Không thể nào lường trước đượcthái độ của Nguyên, nhưng tôi có thể lấy... tính mạng ra bảo đảm rằngtính khí của hắn ngày một quái đản hơn. Chắc chắn là thế!
Quang ngồi thu lu ở ghế salông, mắt ngó quanh quẩn khắp phòng.Tôi cười với cậu ngay từ đầu cầu thang. Quang đứng dậy, kéo cao gọngkính cận dày cộp. Tôi vội nói ngay để chứng tỏ cho cậu ta biết rằng tôiđang rất... áy náy về chuyện trễ hẹn.
- Xin lỗi... tớ ngủ quên! Cậu chờ lâu rồi phải không?
- Không có gì! Dù sao vẫn còn sớm mà!
- Cậu lên phòng tớ đi. Ở đó có máy tính dễ làm hơn!
Quang gật đầu một cách điềm đạm. Tôi dẫn cậu ta vào phòng, hơingại vì chăn chưa gấp. Chỉ cho Quang chỗ ngồi, tôi hấp tập gấp chăn,tống nó vào cuối giường.
- Tớ hơi bừa bộn! - Tôi cười khi quay ra- Cậu bật máy rồi chờ tớ nhé? Tớ pha nước.
- Không cần đâu! - Quang kêu lên nhưng tôi đã lắc đầu và lại bước ra ngoài.
Tính tôi cẩu thả nhưng lại nhiệt tình, nên không thể để bạn...khát khô khi đến chơi nhà mình bao giờ. Tôi phi xuống nhà bếp, lục tủlạnh lấy ra hai quả cam vào ly nước thì Nguyên đi vào. Hắn cũng mở tủlạnh, lấy ra một quả cam, đặt trước mặt tôi. Tôi nhíu mày:
- Sao nữa đây?
- Tớ khát nước! Làm cho tớ một ly nữa đi.
- Ừm... được rồi! - Tôi nhún nhường vì không muốn một trận cãi vã nữa xảy ra- Cậu nghỉ học thật sao?
- Hai tiết đầu! - Nguyên tựa người vào thành bồn rửa bát, nơitôi đang vắt cam. Hắn ta nhẹ nhàng đề nghị- Cậu nên học ở ngoài phòngkhách!
- Sao? - Tôi dừng tay, ngạc nhiên.
- Sẽ rất nguy hiểm! - Nguyên nói với vẻ mặt nghiêm trọng- Tớ đi học thì chỉ còn cậu và hắn ở nhà thôi!
Tôi nghĩ rằng hắn không chỉ quái đản mà còn lẩn thẩn nữa. Saolại có thể nghĩ được đến cái tình huống kinh khủng như thế để áp dụngvới một con người... " tư cách ngời ngời" như Quang?
- Dù có là... thánh nhân thì vẫn là con trai! - Nguyên từ tốn... đe dọa theo đúng suy nghĩ của tôi- Khi có cơ hội thì lũ con traikhông từ bỏ đâu!
- Giống như cậu đấy phải không? - Tôi chế nhạo không thương tiếc, tay vẫn không ngừng làm việc.
- Làm sao mà giống được? - Nguyên nháy mắt- Tớ đã bỏ lỡ bao cơ hội... chắc như ăn bắp đấy!
Tôi nhún vai, không thèm tranh cãi và cố không giận dữ cho thêm mệt. Hòa một chút đường vào ba ly nước cam, tôi nếm thử rồi chặc lưỡi:
- Tuyệt! Cậu lấy cho tớ chút đá!
Nguyên vừa lấy đá, vừa...nhiệt tình diễn thuyết bảo vệ cái ý tưởng của mình:
- Hãy nghe lời tớ! Học ở phòng khách thì sẽ dễ dàng hơn cho cậu trong mọi tình huống!
- Không có máy tính thì dễ dàng gì? Quang không phải là người như cậu nghĩ đâu.
Nguyên xụ mặt xuống, ném mấy viên đá vào ly nước một cách hờhững. Tôi với lấy cái khay nhựa nhỏ, đặt hai ly nước lên, nhún vai:
- Thật không thể hiểu nổi cậu, Nguyên ạ!
Tôi thấy mắt Nguyên ánh lên một điều gì đấy da diết khó tả,nhưng điều đó chỉ trong một khoảnh khắc đã được thay bằng cái nhìn thờơ, lãnh đạm. Nguyên quay lại với ly nước của mình khiến tôi chỉ có thểnhìn thấy cái lưng rộng của hắn cùng với đôi vai trĩu xuống như đanggánh nặng. Quả là không thể hiểu được hắn thật!
Tôi quay trở ra với một núi băn khoăn không thể giải tỏa. Vìthế mà tôi không tập trung cho lắm vào bài tập, nhưng Quang lại là mộtngười dễ chịu. Cậu ta hầu như gánh hết các phần của bài tập như viếtphần phân tích và bình luận về kiến trúc của tòa biệt thự nổi tiếng này, còn tôi chỉ có việc tập hợp lại các ý tưởng của hai đứa để vẽ lại theoxu hướng hiện đại mà thôi.
Đến 5 giờ cả hai đứa tôi mới chỉ hòan thành một cách sơ lượcnhất. Tôi cuống quít cả lên. Mai phải nộp rồi... chẳng lẽ tối nay phảithức khuya?
Quang nhìn tôi lo lắng, cậu ta an ủi:
-Không sao đâu... Chúng ta cũng đã làm gần xong rồi! Nếu không ngại thì Lâm cứ đưa hết cho Quang hoàn thành nốt!
- Sao thế được? - Tôi mỉm cười... méo xệch- Quang cũng bận lắm chứ lại không à? Tớ chỉ tiếc cho buổi tối hôm nay thôi!
Quang cười hiền lành, sắp xếp sách vở và cóp nốt tài liệu trong máy vào USB. Tôi thì uể oải đứng dậy, vươn vai vài cái cho đỡ mỏi, ngóđồng hồ, thở dài:
- Biết thế này mình làm từ 1 giờ!
- Nếu vậy thì ai ngủ cho Lâm? - Quang trêu chọ với giọng hiềnlành bao dung. Tôi nhún vai, đưa cậu ta xuống nhà. Suýt nữa thì tôi hétlên khi thấy Nguyên ngồi im lìm xem ti vi ở phòng khách nhỏ. Giờ này làgiờ hắn phải ở trường chứ?
- Chào cậu! - Quang mỉm cười với Nguyên trước khi bước xuống.
- Chào! - Nguyên uể oải giơ tay lên, mắt không rời khỏi chương trình quảng cáo...Kotex X-teen!
Thế có đáng giận không cơ chứ? Tôi bặm môi bước nhanh qua hắn.Quang có vẻ hơi bối rối, chút nữa là vấp phải chân bàn. Tôi thấy Nguyênnhếch môi cười một cái. Trời! Sao tôi lại có một tên bạn bất lịch sự như thế? Mặt tôi nóng ran lên vì ngượng. Quang kéo cao gọng kính lên đã lấy lại được bình tĩnh nên cậu bình thản bước xuống cầu thang. Tôi và Quang không ai đả động gì đến chuyện đó khi ra cổng. Chúng tôi chỉ nhắc tớibài tập và giao hẹn vào sáng hôm sau ở lớp. Nhìn chiếc xe của Quang đang hòa cùng với dòng người trên đường, tôi nghĩ đến chuyện mình sẽ phảikhoan dung như cậu ta. Bỏ qua thái độ vô duyên của Nguyên, nuốt sự giậndữ vào lòng để có một cuộc sống khoan hòa, bình dị... Tôi phải làm nhưthế! Phải làm được như thế!