"Từ tổng, theo tôi được biết thì anh đã từng hợp tác với An thị, có đúng không?" Lúc trước đây, khi An Niên vẫn còn điều hành An thị và vẫn chưa quen cô thì đã có hợp tác với Từ thị rồi. Cô biết việc này cũng là do xem tại tất cả các hồ sơ của An thị trong mấy năm qua, rất nhiều... Vậy nên cô mới hỏi hắn, cô tin hắn vẫn còn nhớ.
"Đúng vậy." Từ Dĩ Trạch gật đầu. Hắn chỉ thấy lạ là vì sao cô lại nhắc đến chuyện này, chắc là có lý do gì đó.
Lúc hắn định cất tiếng hỏi thì cô đã nhanh miệng : "Vậy theo Từ tổng, anh nghĩ Niên là người như thế nào?"
Nghe cách xưng hô thân mật của Lục Lam dành cho An Niên bất giác mày Từ Dĩ Trạch cau nhẹ lại. Hắn đáp : "An tổng là người thành đạt, tài giỏi, năng lực anh ấy phải nói là ngang ngửa tôi."
"Anh nói không sai, Niên là một người đàn ông thật sự đặc biệt. Nhưng tôi yêu anh ấy không phải vì những điều đó, cái tôi yêu là con người và tính cách của anh ấy. Tình yêu của tôi dành cho anh ấy là tình yêu trường tồn, tình yêu vĩnh cửu. Anh nghĩ tôi sẽ quên được anh ấy và chấp nhận anh sao?" Lục Lam không để lộ chút cảm xúc gì, cô nhìn thẳng vào mắt hắn đợi câu trả lời.
"Thời gian. Tôi tin chắc thời gian sẽ không khiến tôi thất vọng."
"Từ tổng, anh sai rồi. Dù là bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì tình cảm của tôi dành cho Niên vẫn sẽ không thay đổi." Lục Lam cũng không tha thiết gì đến việc hợp tác nữa, cô cũng không muốn ở đây cùng Từ Dĩ Trạch nói về chủ đề này. Cầm lấy bản hợp đồng, cô đứng dậy cáo từ : "Tôi nghĩ chúng ta không có duyên hợp tác bởi điều lệ cuối cùng trong hợp đồng của anh tôi không thể đồng ý được. Hẹn dịp khác vậy, tạm biệt Từ tổng."
Biết cô có ý định rời đi Từ Dĩ Trạch liền gấp rút đứng dậy, hắn hòa hoãn : "Nếu em không chấp nhận cũng không sao, chúng ta có thể tiếp tục bàn việc hợp tác."
Cô nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực, suy nghĩ vài giây cũng quyết định ngồi xuống.
Cô vẫn còn suy nghĩ về đề nghị của hắn mà không thể thoát ra được, cứ tưởng hắn sẽ nói vài đôi câu về vấn đề đó nhưng không ngờ hắn không còn nhắc đến nữa. Suốt quá trình chỉ bàn về việc làm ăn, cô cũng không xao lãng nữa mà chú tâm lắng nghe.
Cuối cùng, lúc cô định ra về thì Từ Dĩ Trạch lại cười ngọt ngào với cô, hắn nói : "Cuối cùng tôi cũng đã hiểu lý do vì sao An Niên yêu em, em thật sự là một người phụ nữ rất tài năng, rất đặc biệt!"
Lục Lam tạm biệt hắn sau đó rời đi, trong lòng cô dường như có một cảm xúc khó nói nên lời, cô cảm nhận được dường như có gì đó sai sai, nhưng không biết là sai ở điểm nào.
Từ Dĩ Trạch nói hắn thích cô, cô cảm thấy thái độ của hắn rất chân thành, hình như là đúng như vậy, nếu không đúng thì chắc chắn hắn là một người có năng khiếu diễn xuất tuyệt vời.
Nhưng cô không tin là sự thật, hắn muốn loại phụ nữ nào mà không được, hà cớ gì lại để ý đến người đã có con như cô? Thích sao, cũng có lẽ là do nhất thời cảm thấy hứng thú và mới mẻ nên mới làm theo cảm tính, cô làm sao có thể tin chứ!
Cũng lạ thật, cô đúng là không thể biết được trong lòng Từ Dĩ Trạch đang nghĩ gì.
Đợi đến khi Lục Lam đi khuất Từ Dĩ Trạch mới thu lại ánh nhìn, hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra và ấn gọi. Chẳng bao lâu đã có kết nối, hắn vui vẻ nói : "Lục Lam là một cô gái rất tuyệt vời, mình đã thích cô ấy mất rồi."
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Từ Dĩ Trạch đã phá lên cười to, hắn nửa đùa nửa thật : "Từ hôm nay mình sẽ theo đuổi cô ấy, haha."
...
Vì hôm nay có hẹn với Từ Dĩ Trạch nên Lục Lam không thể đón Kỳ Âm, cô đành nhờ tài xế của An Bách đến đón cô bé.
Kỳ Âm biết mẹ có việc bận nên cũng không cằn nhằn gì, cô bé tạm biệt các bạn bè cùng trang lứa sau đó xoay người về phía chiếc xe BMW đang đậu.
Lúc Kỳ Âm định bước lên xe thì lại khựng bước, cô bé cảm nhận được hình như đang có ai nhìn chằm chằm vào cô bé, xoay người tìm kiếm nhưng lại không thấy ai, chắc có lẽ là cô bé đã suy nghĩ quá nhiều. Không nghĩ ngợi lung tung nữa cô bé liền bước lên xe.
Tài xế xe vui vẻ hỏi thăm Kỳ Âm vài câu, cô bé háo thẳng trả lời, miệng không ngừng khoe những thành tích học tập của mình.
Mắt cô bé lơ đễnh vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn cảnh vật bên ngoài, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Hôm nay cô bé được điểm cao, khi về nhất định phải báo tin này cho ông bà nội và mẹ biết mới được, chắc chắn họ sẽ khen cô bé, nghĩ thôi mà cô bé sung sướng quá!
Có chuyện vui thì cũng sẽ có chuyện buồn, hôm nay lại có một bạn cùng lớp trêu rằng cô bé không có ba nhưng cô bé không hề buồn. Cô bé và các bạn còn lại cãi một trận "sống chết" với người bạn kia, vả lại còn lấy danh của mẹ mình ra hù người bạn đó, kết quả người bạn đó vì sợ hãi mà không cãi với cô bé nữa.
Cô bé đã thắng nữa rồi, nhưng chuyện này cô bé sẽ không nói với mẹ đâu, bởi cô bé không muốn thấy mẹ đau lòng.
Xe chạy một quãng, lần này mắt cô cũng vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, sau chiếc xe của cô bé là một chiếc ô tô màu đen đang chạy với khoảng cách không xa. Cô bé cảm nhận được dường như chiếc xe đó vẫn đang chạy theo xe cô bé.
Kỳ Âm trở nên cảnh giác, cô bé đang suy nghĩ có nên nói với bác tài xế hay không thì chiếc xe phía sau đã rẽ phải, cũng không còn đi sau xe cô bé nữa.
Chắc là do cô bé thật sự đã suy nghĩ lung tung rồi. Haizz, cô bé cảm thán, thông minh hơn người khác cũng là một cái hại.
Lục Lam về đến An gia ngay sau khi cô rời khỏi nhà hàng, vừa bước chân vào cửa thì Kỳ Âm đã chạy nhanh ra và tiến vào lòng cô, cô bé vui mừng háo hức reo vang : "Mẹ về rồi!"