"Mẹ có ý định muốn chúng ta dọn về, dù thế nào thì cô cũng nhất quyết không chịu đồng ý đấy."
"Em biết rồi."
Lúc nãy Trịnh Kim Miên đã đưa ra đề nghị muốn An Niên và Lục Lam về An gia sống, sẵn tiện bà cũng có ý định chăm sóc cho cô chu đáo hơn, kĩ càng hơn. Nhưng Lục Lam đã nhanh chóng từ chối, cô hiểu ý An Niên nhất, cô biết nếu mình không từ chối thì anh cũng sẽ ép cô. Thế nên đành từ chối một thể luôn vậy.
Mặc dù Trịnh Kim Miên hơi thất vọng nhưng bà lại cho cô thời gian suy nghĩ, bà đã có ý định muốn cô về nên sẽ không ngần ngại mà nói thêm nhiều lần nữa. An Niên vì hiểu quá rõ bà nên đã dặn dò Lục Lam, cô cũng liền gật đầu một cái.
Lúc An Niên chuẩn bị bước đi thì Lục Lam đã gọi lại.
Khuôn mặt cô vẫn vô cảm như cũ, cô hỏi : "Về phần con, anh có ý định thế nào?"
Nghe câu hỏi của cô, đôi chân An Niên bỗng nhiên khựng lại. Anh im lặng một chút, lát sau mới mở miệng : "Tìm cách..
phá đi!"
Suy đi nghĩ lại rất nhiều lần cuối cùng An Niên cũng có thể dằn lòng mà đưa ra quyết định này.
Anh biết chắc Lục Lam đang mang thai con của anh nhưng anh lại không thể chấp nhận nó. Bởi anh không muốn mẹ của con anh sẽ là cô!
Nỗi đau mất đi người mà anh yêu nhất vẫn còn, không thể nào mà nguôi ngoai được. Anh không chấp nhận việc Lục Lam sinh ra con ruột của anh, anh không muốn con anh lại gọi người anh hận là mẹ. Không muốn!
Biết là Trịnh Kim Miên rất thích trẻ con nhưng anh đành có lỗi với bà vậy. Đợi sau này anh sẽ khiến An gia con cháu đầy đàn, và tức nhiên người phụ nữ sinh ra con anh không phải Lục Lam!
"Ha..."
Lục Lam nghe An Niên nói xong thì liền nở một nụ cười chua chát. Phá thai sao, anh thật sự đưa ra quyết định này ư?
Cô là một bác sĩ, nhiệm vụ của cô là cứu người, cô sẽ không vì điều gì mà đứng nhìn bệnh nhân của cô chết đi, trừ phi đó là trường hợp không thể cứu vãn. Vậy mà An Niên lại bảo cô phá thai, hành động này chẳng phải là giết người sao?
Cô đâu có điên đến nỗi người ngoài đều ra sức cứu chữa còn máu mủ ruột thịt của mình thì giết bỏ? Tuy con đến không đúng lúc nhưng dù sao nó cũng là ruột là thịt của cô, cô sao có thể đành lòng phá bỏ nó chứ?
Thế mà An Niên, anh quá nhẫn tâm, mặc kệ cho cô là kẻ thù của anh nhưng đứa con trong bụng cô cũng là cốt nhục của anh, vậy mà anh lại đưa ra quyết định kia. Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ cái gì chứ!
Anh quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng. Cái khoảnh khắc mà anh nói ra những lời nói đó thì Lục Lam đã ghét anh đến cùng cực, ghét đến nỗi muốn trốn chạy thật xa mà không bao giờ gặp lại anh nữa.
"Thật xin lỗi, đứa bé này không phải con của anh, anh không có tư cách đưa ra lời nói đó."
Nuốt ngược nước mắt vào tim, Lục Lam cười khẩy một cái, đâu đó trong đôi mắt to tròn kia lại ánh lên tia lạnh lẽo.
An Niên không có tư cách làm ba của cô cô, anh không xứng chút nào!
"Cô nói cái gì?" Nghe được lời nói lạnh lùng của cô, An Niên lao nhanh về phía cô, anh gằng giọng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi nói, đứa bé này không phải con của anh!"
Lục Lam lặp lại lời mình vừa thốt ra. Nào ngờ khi cô vẫn còn chưa nói xong thì anh đã đưa tay lên siết chặt cổ cô. Thật sự anh rất muốn giết cô nhiều lần lắm rồi, nhưng anh vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, vậy mà cô lại hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn của anh. Hôm nay lại nói đứa bé trong bụng cô không phải con của anh, điều này chẳng khác nào chứng tỏ là cô đã cắm sừng lên đầu anh?
Anh quyết không thể tha thứ!
Cổ cơ hồ bị siết đến nghẹt thở, Lục Lam đoán chắc An Niên thật sự có ý định sẽ giết cô. Nhưng cô lại không phản kháng, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Đúng lúc này, một giọt nước mắt nóng hổi bỗng chốc rơi ra khỏi hốc mắt, nhưng ngược lại đôi môi cô lại nở một nụ cười.
Một nụ cười của sự chết chóc.
Thấy biểu cảm của Lục Lam, bàn tay siết chặt cổ cô cũng dần nới lỏng. Trong lòng An Niên hiện tại là một cảm giác khó nói, bất giác tâm trí anh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, anh cũng không còn giận dữ như lúc nãy nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ thâm trầm.
Cảm nhận được cổ mình đã không còn bị sức mạnh điên cuồng nào đó chèn ép nữa, Lục Lam nhanh chóng kéo tay An Niên ra xa, theo quán tính cô liền ngã xuống sô pha gần đó.
"Hóa ra, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề tin tưởng tôi. An Niên, năm đó tôi thật sự đã sai khi yêu anh, sai nhất là tin tưởng anh một cách vô điều kiện để rồi bây giờ lại nhận được đau đớn vạn phần."
Khuôn mặt đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt An Niên, giờ khắc này cô không còn cảm thấy gì gọi là sợ hãi nữa. Cô bất lực quá, mệt mỏi quá, cô thật sự không biết làm thế nào mới phải đây.
Không đợi An Niên lên tiếng, lại một lần nữa Lục Lam cất giọng : "Anh hận tôi vì Kiều Ảnh, tôi có thể hiểu. Anh trả thù tôi vì chính anh đã mất đi người mình yêu thương nhất, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng anh lại đưa ra đề nghị phá thai thì tôi không thể chấp nhận được. Kể cả con ruột của mình mà cũng có thể giết, anh thật sự là cầm thú mà!
An Niên, tôi không trách anh, không hận anh vì tôi quá cao thượng! Thật sự vô cùng cao thượng! Anh biết không, túi máu Rh\- kia không phải dành riêng cho Kiều Ảnh \- bạn gái của anh, mà nó dùng để đáp ứng nhu cầu sống sót của các bệnh nhân. Viện trưởng không cho tôi lấy đi túi máu chẳng phải là sợ quyền thế của anh sao? Ông ta đồng ý giữ túi máu cho anh cũng vì thế lực đồng tiền đáng chết kia chứ không phải vì nó thuộc sở hữu của anh.
An Niên, ai đến trước và nguy kịch nhất thì tôi sẽ cứu người đó trước tiên. Lúc đầu tôi còn cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi trong việc gián tiếp hại chết bạn gái anh và cũng vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của anh nhưng bây giờ thì khác rồi, anh quá đáng sợ, quá ác độc, quá tàn nhẫn. Người như vậy thì tôi cũng không cần tha thiết gì nữa. Còn về phần con, anh không thương nó thì hãy để tôi thay phần anh, và tôi cũng thật sự không mong muốn con mình có một người cha như thế này."
Thời khắc Lục Lam nói ra những câu nói này thì bản thân cô đã không còn khống chế được nữa, hiện tại cô như một kẻ điên, một kẻ không sợ trời sợ đất bởi tất cả chỉ vì sự tàn nhẫn và độc ác của An Niên. Anh muốn cô phá thai, còn lâu. Trừ phi cô chết, nếu không đứa con này cô sẽ không bỏ!