Không nghĩ tới lại là dáng vẻ như vậy, cùng loại người này ở cùng một nhà trọ, mỗi ngày đều hô hấp cùng bầu không khí với cô ta, tôi cũng sắp ói tới nơi rồi!”
“Giản Đường này, cũng thật sự là…”
“Im miệng” Đang lúc này, một giọng nói truyền tới “Các người là không có chuyện gì làm sao? Ăn no rửng mỡ? Chuyện của Luna và Trăn Trăn đã quên mất rồi?”
Người tới là Annie, có thể nói là người phục vụ ở Đông Hoàng lâu đời nhất.
Tần Mộc Mộc thấy Annie, nhất thời nhớ lại chính là Annie này ở trước mặt nhiều người khiến mình ăn thiệt, còn không cho Hiểu Hiểu nói chuyện cùng mình, gặp mặt kẻ thù khiến cô đỏ mặt tía tai!
“Có vài người ỷ vào mình làm lâu ở Đông Hoàng mà chỉ tay ngang dọc, chỉ trích người khác khắp nơi, cũng không nhìn một chút, bản thân cũng chỉ là một người phục vụ” Tần Mộc Mộc rốt cuộc là sinh viên của đại học S, lời lẽ vô cùng sắc bén.
Annie cũng không thèm nhìn Tần Mộc Mộc một cái, cười lạnh nhìn những người khác “Tốt bụng nhắc nhở các cô, đừng đi theo con đường cũ của Luna cùng Trăn Trăn. Không muốn nghe thì tôi cũng không quản”
Nói xong, Annie xoay người rời đi, đi tới khúc quanh vẫn nghe được âm thanh bát quái truyền tới từ sau lưng.
“Annie này cũng đem mọi chuyện làm quá lên rồi. Chuyện của Luna và Trăn Trăn xem rõ mà nói, đó là do hai người này phạm vào kiêng kỵ của Đông Hoàng, người phía trên Đông Hoàng ghét nhất là người ở khắp nơi bàn lộng thị phi, nhưng cũng không nói là cấm cạnh tranh.
Đừng nói ở Đông Hoàng, nếu đổi thành một nơi khác cũng như vậy, Annie nói về chuyện của Luna cùng Trăn Trăn căn bản là hai chuyện khác nhau”
Annie ở khúc quanh, âm thầm lắc đầu một cái, người muốn tìm chết khuyên không nổi.
Chẳng qua Giản Đường đó… Xem ra lại bị khổ rồi.
Annie cũng không tính vì chuyện nhỏ này mà mách lẻo, loại chuyện này không chọc đến ai là tốt nhất.
Ở Đông Hoàng, sớm đã học được, không phải chuyện của mình thì đừng xía vào.
Có thể vì tình nghĩa cùng nhau làm đã lâu, khuyên mấy người kia một câu đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Còn nếu đã khuyên mà còn không nghe lọt… “Bỏ đi, những chuyện ngổn ngang rối rắm kia, liên quan gì đến mình”
…
Tan làm.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa nhỏ, mới đầu mưa cũng không lớn lắm, mỗi đêm Giản Đường đều chậm rãi đi bộ trở về.
Tất nhiên tối nay cũng không ngoại lệ.
Đối diện Đông Hoàng có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, ở quần thu tiền.
“Thưa cô, tổng cộng 56 tệ” Ở quầy thu tiền, đặt một cây dù, Giản Đường nhìn một cái, đây đã là cây dù rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi 24h này, lại nhìn tiên trong tay, 56 tệ cô đương nhiên có, nhưng…
“Cảm ơn, tôi đột nhiên nghĩ đến, mưa cũng không lớn lắm nên không mua cây dù này nữa”
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giản Đường đưa tay che người, cuộn người lại vùi đầu đi về phía trước.
Mưa cũng không lớn lắm, đối với cô mà nói cũng không quá khó khăn, chẳng qua ở eo trái nơi đó trống rỗng, mỗi khi đổi trời là lại đau đớn vô cùng.
Thật vất vả mới gần đến nhà trọ, nhưng ông trời tựa như trở mặt, trong nháy mắt ‘Rào’, mưa to như trút nước!
Đến nhà rồi, tra chìa khoá vào trong ổ, không mở ra.
Lần nữa tra… Vẫn là không mở ra!
Giản Đường hơi kinh ngạc một chút. Nhìn thẫn thờ vào cánh cửa đang đóng kín, sau đó… Kéo ra một nụ cười khổ.