Trên giường nhỏ, một tiếng mê sảng truyền tới:
“A Lộc, đừng đi..”
Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, bàn tay đang cầm di động đột nhiên nắm chặt!
“A Lộc, chúng ta cùng nhau đi đến đó, cùng nhau đi…”
Trong mắt đen thâm thuý bỗng nhiên co rút lại!
Trong điện thoại di động vẫn còn truyền tới thanh âm của Thẩm Nhất “Boss?”
Bên cạnh giường nhỏ, sắc mặt người đàn ông như nhiễm một tầng băng sương, một đôi mắt rũ xuống trực tiếp nhìn thẳng người phụ nữ kia, thanh âm lạnh như băng không chút tình cảm nào nói với người trong điện thoại một câu “Không có gì” Rồi cắt đứt trò chuyện điện thoại.
Điện thoại di động bị hắn ném tới một bên, thân hình thon dài đột nhiên cúi xuống.
Cánh tay tràn đầy chắc khoẻ đưa ra về phía cô!
Cầm lấy cằm người phụ nữ trên giường.
Trong cơn ác mộng Giản Đường đột nhiên cảm thấy đau, đau đớn kéo cô từ trong ác mộng kia về thực tế, vừa mở mắt ra liền thấy một gương mặt tuấn tú ngay trước mặt mình, còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì.
Thanh âm kia, chính là cơn ác mộng cô mãi mãi không thoát ra được, hung ác quát lên:
“Mở mắt ra nhìn rõ! Tôi là ai!”
Gân xanh trên trán Thẩm Tư Cương lộ ra!
A Lục*?
A Lục??
*A Lục và A Lộc ở đây đồng âm, đều cùng là /lu/ vì thế lúc Giản Đường gọi A Lộc Thẩm tổng lại nghĩ Giản Đường gọi A Lục nên nổi cơn ghen đấy mng =)))
Đã thân mật đến mức này rồi sao?
Đã dụ dỗ được Lục Sâm từ lúc nào!
“Đau..” Giản Đường nhíu mày lại.
“Đau?” Thanh âm lạnh như băng kèm theo sự tức giận vô hạn, đột nhiên cười lạnh “Đau? Giản Đường, tin tôi, còn có thể khiến cô đau hơn!”
“Nhìn cho rõ ràng! Cô đang nằm trên giường của Thẩm Tư Cương tôi, trong miệng lại gọi tên người khác! A Lục? Cô với hắn đã thân mật như vậy rồi?”
Sắc mặt Giản Đường trắng nhợt.
Tại sao hắn biết A Lộc?
Trong lòng như bị kéo đến tê liệt… A Lộc, là bí mật ở đáy lòng mà cô không muốn cho ai biết!
Là cô nợ!
Khoản nợ không thể trả sạch!
Khẩn trương, vẻ mặt lo lắng của cô, vào mắt Thẩm Tư Cương, biến thành một ý tứ khác, hắn càng tức giận, cỗ lửa giận kỳ quái ở trong lòng, không biết tại sao càng ngày càng lớn!
“Giản Đường, an phận một chút. Nên nhớ rõ cô là ai!”
Huyết sắc trên mặt Giản Đường trong nháy mắt rút đi.