“Thẩm tổng, tôi có thể hát” Trăn Trăn nói “Nhưng tôi không hiểu, Giản Đường chỉ là một nhân viên vệ sinh! Không tài cán không tướng mạo, không có gì cả, chúng tôi chẳng qua là cũng cô ta đùa giỡn một chút mà thôi. Thẩm tổng xử phạt chúng tôi, chúng tôi nhận, nhưng Thẩm tổng xử phạt như này không khỏi quá hà khắc chứ?”
Đùa giỡn?
Thẩm Tư Cương cười như không cười liếc Trăn Trăn một cái, gương mặt diêm dúa kia giờ phút này hắn không có hứng thú thưởng thức, người như vậy ở trong mắt hắn nhạt như nước ốc.
Nhưng Trăn Trăn lúc này, hình dáng lý lẽ kia khiến Thẩm Tư Cương cảm thấy quen thuộc, phảng phất giống như người phụ nữ kia ba năm trước ở trước mắt hắn, đều chịu cam lòng yếu thế, đều cố gắng biện luận, đều không chịu nhận thua.
Chỉ trong một khắc thất thần, Thẩm Tư Cương thu hồi tầm mắt đang ở trên mặt Trăn Trăn… Không, người đàn bà trước mắt quá diêm dúa, kém xa người phụ nữ ba năm trước. Người phụ nữ Trăn Trăn này, không có được sự kiêu ngạo từ tận xương tuỷ của Giản Đường ba năm trước, thiếu đi sự say mê hấp dẫn.
Giản Đường…
Thẩm Tư Cương nghĩ tới bây giờ người phụ nữ kia một dạng hèn nhát, hoàn toàn không giống được người như được ánh mặt trời chiếu vào kia của thành phố S trong quá khứ, trong lòng lại một trận phiền não không lý do, ngay cả chút kiên nhẫn đối với hai người đàn bà trước mặt cũng hao hết sạch.
“Tô Mộng, dạy cô ta chút quy củ” Môi lạnh như băng chuyển động.
“Vâng”
Tô Mộng đạp giày cao gót, đứng ở trước mặt Trăn Trăn, khoé miệng nâng lên một nụ cười ưu nhã nhưng lạnh thấu xương “Trăn Trăn, quy củ của Đông Hoàng từ trước đến giờ đều rất nghiêm khắc, chuyện đồng nghiệp cạnh tranh nhau, một chút lửa, cấp trên đều mở một con mắt nhắm một con mắt bỏ qua”
Lời đến đây, thanh âm đột nhiên sắc bén “Mà cô lần này, lửa quá lớn rồi”
Cũng không có những cái khác, Tô Mộng chẳng qua chỉ cần cười một nụ cười ưu nhã mà lạnh như băng, nhàn nhàn nhìn Trăn Trăn trước mặt “Cô là người thông minh, chuyện tiếp theo biết nên làm như nào”
Trong lòng Trăn Trăn vẫn còn không cam tâm, hung hăng cắn răng một cái, liếc nhìn Mộng tỷ, hít một hơi thật sâu “Mộng tỷ, tôi hát!”
Một bài lại một bài, giống như ban đầu cô dày vò Giản Đường như vậy, mỗi một bài đều cao vút, đến giờ phút này, Trăn Trăn mới cảm nhận được sự thống khổ của Giản Đường lúc hát.
Cũng không biết hát đến bài thứ mấy, không nhịn được nữa “Mộng tỷ, tôi có thể uống một ly nước không?”
“Cô nói xem?” Tô Mộng cười mà không nói.
Cả người Thẩm Tư Cương lạnh băng, 50 bài hát, nhìn giống như hoàn thành thật tốt, Thẩm Tư Cương tận mắt chứng kiến Trăn Trăn một bài lại một bài, thấy tận mắt người đang hát kia khàn cả giọng, hình dáng chật vật không chịu nổi… Người phụ nữ kia, ban đầu cũng giống như vậy?
Cổ họng của Trăn Trăn đã sớm không hát nổi những bài hát kia, hồng hộc hồng hộc, liều mạng nuốt nước miếng, cho dù người bên cạnh thờ ơ nhìn cũng có thể nhìn ra cô thời khắc này khản cả giọng, sắc mặt Thẩm Tư Cương lạnh như băng nhìn cô “Hát không xong thì đi Đông Nam Á “chơi” mấy ngày đi”
Người Trăn Trăn đột nhiên run lên, trợn to hai mắt, sợ hãi nhìn người đàn ông trên ghế salon, vội vàng mở miệng “Thẩm tổng, tôi đang hát được”
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ phút này Luna chỉ cảm thấy vui mừng, thật may mình còn chưa làm gì Giản Đường, nếu không… Cô không dám tưởng tượng giờ phút này mình có bao nhiêu thê thảm.
Người ở Đông Hoàng càng lâu, mới càng biết ở thành phố S, hai chữ Đông Hoàng này đại biểu cho cái gì!
Hát xong 50 bài.
“Thẩm tổng, cô ta bất tỉnh rồi”
Tô Mộng nói.
Thẩm Tư Cương đứng lên, bắp đùi thon dài bươc ra, cũng không quay đầu lại, lãnh đạm bỏ lại ba chữ “Ném ra ngoài”