Bạch Dục Hành kéo Thẩm Tư Cương một cái, thần thần bí bí kéo Thẩm Tư Cương ra bên ngoài phòng bệnh.
“Cô ta cô ta cô ta… Giản Đường?” Trong lòng Bạch Dục Hành vừa nhìn đã biết đó là Giản Đường ngày đó ở trong phòng bao 606. Nhưng hắn không thể nào tin nổi là Thẩm Tư Cương đè Giản Đường dưới người kịch liệt hôn.
“Chính cậu không nhìn được sao?”
“Không phải!” Bạch Dục Hành kéo Thẩm Tư Cương đang xoay người chuẩn bị vào phòng bệnh “Thẩm Tư Cương, đừng nói là cậu động lòng với cô ấy rồi?”
Lần này Bạch Dục Hành thành công ngăn cản Thẩm Tư Cương rời đi, người đàn ông chậm rãi đứng lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Bạch Dục Hành “Cậu nói ai? Cô ấy là ai?”
“Giản Đường” Nếu không còn nói ai… Bạch Dục Hành bị ánh mắt Thẩm Tư Cương nhìn đến da đầu tê dại, nhìn cái anh cậu, đừng có dùng ánh mắt tia hồng ngoại kia bắn đến chỗ tôi, ok?
Hắn không phải chỉ nói lên một câu suy đoán hợp lý thôi mà, gì mà đến nỗi đó!
Thời điểm Thẩm Tư Cương đi vào phòng bệnh một lần nữa, trên người bao phủ một tầng sương lạnh, nhìn vào chính là một hầm băng di động!
Lạnh như băng quét Giản Đường một cái, môi mỏng lạnh nhạt mở ra “Ăn đi, trên tủ là thức ăn tôi đặc biệt để Bạch Dục Hành đi mua”
Giản Đường ngơ ngác há miệng nhìn chằm chằm Thẩm Tư Cương, nhưng chỉ có mình cô biết, cánh cửa trong lòng ở xó xỉnh yên lặng phủ đầy bụi đã lâu, bây giờ đang chậm rãi hé mở.
“Dù sao cũng là bán tiếng cười, nếu đã bán, tôi hôn cô dĩ nhiên trả cho cô thứ tốt hơn” Vừa nói, từ trong bóp tiền móc ra một đống tiền mặt, không thèm để ý vứt lên giường bệnh của Giản Đường “Những thứ này là công ty cho cô thanh toán tiền viện phí. Không đủ thì nói với Tô Mộng.
Bùm!
Cửa lại khoá chặt, vừa mới hé ra một khe nhỏ, lại lần nữa nặng nề khép lại.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chữa hết bệnh rồi mới có thể kiếm tiền cho tôi”
Thẩm Tư Cương tiêu sái rời đi, Giản Đường trên giường bệnh mặt xám như tro tàn.
Cô cứ nghĩ hắn có một chút cảm giác mới có thể hôn mình, cứ nghĩ hắn đang cho cô một tín hiệu… Nhưng cô sai rồi!
Người đàn ông này hận cô, vẫn hận cô như trước đây!
Hắn chỉ biết hành hạ cô, làm nhục cô. Sẽ không yêu cô.
Cô lại ngu ngốc rồi.
Thẩm Tư Cương, những lời hồi nãy cậu nói với Giản Đường rất có tính sát thương đó. Cậu biết không?” Bạch Dục Hành đi sau Thẩm Tư Cương, nói ra những lòi bản thân thấy.
“Tôi cần phải quan tâm cảm nhận của cô ta sao?”
“Cậu cái người này, cho tới bây giờ đều tuỳ hứng như vậy? Hiện tại đối với cô ấy như vậy, vạn nhất tương lai hối hận thì sao?”
Thẩm Tư Cương đưa một điếu thuốc cho Bạch Dục Hành, không cho là đúng cười một cái “Hút một điếu thuốc đi, đừng suy nghĩ lung tung”
Hối hận?
Hắn sẽ vì vậy mà hối hận sao?
Tuyệt đối không có khả năng.
Bạch Dục Hành không nói thêm gì nữa, thật ra hắn cũng cảm thấy với tính Thẩm Tư Cương, tuyệt đối sau này sẽ không hối hận chuyện gì. Chu dù là năm đó Hạ Viên Miên xảy ra chuyện, Bạch Dục Hành cũng chưa từng thấy qua Thẩm Tư Cương hối hận.
“Uống một ly không?”