Chương 37:
“Cái thanh âm của cô ta đã khó nghe như vậy, em hà cớ gì phải nghe cô ta hát?” Chu tổng nói.
“Bởi vì khó nghe nên người ta mới muốn nghe một chút, để cô ta hát lên giọng hát khàn khàn, xem có thể khó nghe đến mức nào ý” Ngực đầy đặn liền cà cà lên cánh tay Chu Tổng “Nè~ Có được không Chu tổng? Có được hay không?”
Chu tổng máu nóng đầy đầu, không còn quản Giản Đường như thế nào, lập tức hào sảng đáp ứng “Được, nghe theo em” Vừa bàn tay đầy lông liền sờ sờ đùi Trăm Trăn.
“Cũng đừng nói tôi nhẫn tâm” vừa nói Chu tổng liền từ trong túi công văn móc ra một chồng tiền giấy, nhìn qua tầm 5 vạn “Một bài 1 ngàn tệ, nếu cô có thể hát được 20 bài thì 2 vạn là của cô, có bản lĩnh hát được 50 bài thì tất cả số tiền trên bàn đều cho cô” 50 bài ít nhất cũng phải hát liên tục tận 3 giờ.
“Ai yo, Chu tổng, làm gì mà cho cô ta nhiều như vậy ~”
“Tiểu bảo bối, chờ lát nữa anh cho cưng nhiều hơn” Vừa nói vừa lộ ra một nụ cười tự nhận là mười phần mị lực “Tiểu bảo bối đừng nóng nảy, rồi ngay cả những tinh hoa trân quý nhất trên người anh đây đều cho cưng cả”
“Ai yaa~ Chu tổng thật là xấu xa ý” Vừa nói vừa lắc mông một cái, từ trên đùi Chu tổng trượt xuống, uốn éo thân hình như rắn nước đến chỗ bục ca hát “Giản Đường, đừng nói tôi không giúp cô, tôi giúp cô chọn 50 bài hát này” Vừa nói ngón tay nhẹ nhàng thuần thục nhấn ở bục chọn bài, chọn một đống bài hát.
Sau khi xong xuôi, mới thành thục đi tới trước mặt Chu tổng.
Giản Đường lặng lẽ cầm micro lên… Bài hát thứ nhất là Cao nguyên Thanh Tạng, Giản Đường ngẩn ra, bài hát thứ hai là Đến chết vẫn muốn yêu, bài thứ ba là Đường núi mười tám khúc cong*… Tất cả các bài hát sau đó, Giản Đường không còn kinh ngạc với những ca khúc Trăn Trăn thay mình chọn nữa.
*Tất cả các bài được chọn đều là những bài hát toàn nốt cao.
Đối phương hôm nay là muốn chỉnh chết cô.
Nếu như giọng cô không bị phá hỏng, vốn dĩ cô hát cũng rất hay. Mà hôm nay chỉ còn lại một chất giọng đã bị phá hư, tiếng ca khàn khàn vang lên, Chu tổng lập tức cau mày, Trăn Trăn quan tâm ở một bên đưa tai phone cho Chu tổng.
Mà nàng ta, có chút hả hê nhìn về phía Giản Đường.
Từng bài từng bài được Giản Đường hát, không một ai thèm nghe, Chu tổng ôm trăn trăn xem phim, mà Trăn Trăn cầm điện thoại chơi game.
Không ai bảo Giản Đường dừng lại, cứ một bài lại một bài, Giản Đường đã sắp không phát ra được âm thanh nào nữa rồi.
Kiên cường chống lại sự đau nhức ở chân, cho dù có micro cũng sắp không nghe được âm thanh hát những ca khúc cao vút kia.
“Được rồi, cũng không sai biệt lắm” Chu tổng đột nhiên đứng lên, rút tai phone trong tai ra, cau màu nhìn Giản Đường “Tiền trên bàn, cô cầm hết đi”
Trăn Trăn lập tức đứng lên “Chu tổng, cô ta còn chưa hát hết đâu”
“Được rồi được rồi bảo bối, anh đây cũng không muốn nghe tiếng hát khó nghe như vậy, giọng cô ta bây giờ cũng sắp hát đến khàn giọng rồi, đêm xuân ngắn ngủi, anh đây tối nay phải làm tân lang của cưng”
Trăn Trăn không phục, nhưng cô ta cũng không ngu xuẩn đến mức cãi lại kim chủ. Nhất thời thẹn thùng mặt cúi thấp xuống, nũng nịu kêu một tiếng “Chu tổng~ Thật đáng ghét!”
“Chu tổng cái gì chứ, gọi anh, anh mang cưng đi động phòng” vừa nói, trong tiếng nũng nịu của Trăn Trăn gọi một tiếng “Anh” liền dẫn người rời đi.
Thời điểm đi qua Giản Đường, Trăn Trăn đắc ý ngừng lại “Giọng hát khàn khàn, âm trong miệng cô chắc cũng thay đổi luôn rồi. Cô phải cảm ơn tôi, là tôi để cô hát thanh âm cô giờ mới dễ nghe hơn đấy”
Giản Đường im lặng không lên tiếng, lúc hai người kia đi cũng là lúc hai chân cô cũng không nhịn được nữa ầm một tiếng té xuống đất.
Giản Đường ngồi dưới đất, trong nửa khắc nắn bóp đầu gối cùng bắp thịt, đau đớn ở đó mới đỡ hơn. Đứng lên run rẩy đưa tay lên, gắt gao cầm lấy tiền trên bàn rồi nhấc chân đi ra ngoài.