Chương 247:
Giản Đường muốn bật cười, người đàn ông này, dựa vào cái gì mà cho rằng suy nghĩ của anh, chính là suy nghĩ của mình? Lại dựa vào cái gì mà cho rằng, cô không muốn đem mọi thứ nói cho Tiêu Hằng biết?
Ồ… Chắc là mình trong mắt của người đàn ông này, là một người phụ nữ không biết xấu hổi “Cô..” Ánh mắt của Kane thay đổi, trở nên chán ghét hơn: “Cô thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm. Cô nói tôi không quan tâm đến cảm nhận của Tiêu Hằng, vào lúc cô nói câu này, cũng nói lên được rằng, cô không quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy. May mà Tiêu Hằng một lòng đối với cô. Thật là gửi gắm nhầm người rồi”
Trong lòng Giản Đường nghĩ: Phải, đúng là gửi gắm nhầm người rôi.
“Tôi đồng ý với suy nghĩ của anh, cậu chủ Kane.”
Kane không ngờ tới rằng, Giản Đường lại không màng đến che đậy mà lại thừa nhận như vậy!
Trong lòng vô cùng tức giận! Cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Hằng!
“Cô đừng vội đắc ý! Tôi nhất định sẽ để cho cậu ấy nhìn thấy rõ cô là loại phụ nữ như thế nào!
Người phụ nữ như cô, giống như cái ung thư vậy, tôi sẽ không cho phép cái ung thư như cô, ở lại bên cạnh người bạn của tôi, rôi phá hoại cậu ấy đâu!”
Nói xong, bỏ tay ra.
Giản Đường và Kane, người trước người sau đi vào trong phòng riêng.
Ánh mắt của Tiêu Hằng thay đổi, Kane vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, liền va phải ánh mắt sâu lắng của Tiêu Hằng.
“Trên người cậu không có mùi thuốc” Đôi môi mọng động đậy, Tiêu Hằng lặng lùng nhìn Kane đang ngồi ở đối diện.
Nói là đi hút thuốc, nhưng trên người lại không hề có chút mùi thuốc nào, lại cùng Giản Đường người trước người sau đi vào trong phòng riêng, cộng thêm cả những lời nói lúc trước mà Kane dường như nhằm vào Giản Đường, Tiêu Hằng lại nhớ ra, vừa nãy Kane cũng theo sau Giản Đông rời khỏi phòng riêng.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Lục Thâm ở bên cạnh, giơ tay câm cốc cà phê, dừng lại ở cạnh môi.
“Tớ đi chào hỏi với cô Giản, suy cho cùng tớ và cô ấy cũng quen nhau ở Đông Hoàng, cũng được tính là người quen biết, chẳng phải sao?”
Tiêu Hằng nheo mắt lại: “Tớ biết cô ấy làm việc ở Đông Hoàng, cậu không cần phải quái gở như vậy.”
Kane suyt chút nữa thì bật cười, dứt khoát, ngón tay thon dài lấy ra hộp thuốc, ở trước mặt của Giản Đường, “xoẹt” một tiếng, châm lửa vào điếu thuốc, tỉ mỉ hút một hơi.
Tiêu Hằng càng hếch cằm lên hơn, nói với Kane: “Bây giờ không ra ngoài hút rồi à?”
Sao vừa nấy lại phải đi ra ngoài?
Anh nói, người như Kane, có lúc nào quan tâm đến ý kiến của người khác đâu?
Lục Thâm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức liền đứng dậy: “Tớ nhớ ra rồi, tớ còn có việc phai làm. Tớ lại vừa uống chút rượu, Kane, cậu lái xe đưa tớ về nhé”
Không nói rõ ràng gì liền kéo Kane cùng đi: “Cô Giản, lân sau gặp lại.”
Người đi rồi, Tiêu Hằng quay người, quan sát tỉ mỉ Giản Đường một vòng từ trên xuống dưới: “Cậu ấy đã làm gì với em?”
“Không có.”
“Vậy cậu ấy đã nói gì với em?”
“Chỉ là chào hỏi một chút mà thôi.”
Tiêu Hãng chau mày lại nhìn cô, rõ ràng không tin được lời nói này.
Giản Đường cũng không muốn phải biện minh nhiều, tin hay không tin thì kệ anh.
“Chuyện gần đây của tôi có chút lộn xộn. Chỉ là tình hình hơi hơi có chuyển biết tốt, tiểu Đường, đợi tôi giải quyết xong mọi thứ, thì tôi có thể đưa em rời khỏi Đông Hoàng rồi.”
Rời khỏi Đông Hoàng?… Có một khoảnh khắc, khiến cô cảm thấy rung động.
Có điều, rời khỏi Đông Hoàng, nếu thực sự dễ dàng như vậy, thì cô đã rời khỏi từ sớm rồi.