Chương 190:
Tô Mộng do dự một hồi, nhìn vào trong gương chiếu hậu để hỏi Thẩm Tư Cương,
Ở phía sau, đôi mắt phượng hoàng của Thẩm Tư Cương hơi nheo lại, nhẹ nhàng liếc nhìn Giản Đường, hơi hơi gật đầu, Tô Mộng ấn nút, cửa sổ xe đẳng sau từ từ hạ xuống,
Cô từ trong gương chiếu hậu, dè dặt liếc nhìn ra đăng sau, nhưng cái liếc nhìn này, khiến cô suýt chút nữa quên mất phải hít thở!
Người phụ nữ ngồi ở phía sau kia, vẻ mặt bình tĩnh, xé tờ phiếu ở trên tay ra làm đôi, hai miếng xé thành bốn, bốn miếng xé thành tám… Tờ phiếu 1 tỉ 7 kia, từ trong tay của cô, bị xé vụn thành những mảnh nhỏ, bàn tay đang năm chặt những mảnh giấy nhỏ ấy của người phụ nữ, chìa ra ngài cửa sổ, mở bàn tay ra, những mảnh giấy ở trong lòng bàn tay bay đi theo gió,
Tô Mộng không kiềm chế được, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Cô điên rồi sao! Cô quên rằng, cô phải như thế nào mới lấy được tờ phiếu đó rồi sao! Sao cô có thể để mặc cho nó biến thành những mảnh giấy vụn chứ!
Đôi mắt của Giản Đường, từ đầu đến cuối không hề chớp mắt, vẻ mặt của cô ấy, bình tĩnh đến đáng sợ,
Nghe thấy lời nói của Tô Mộng, cô chậm rãi nhìn về phía Tô Mộng, lãnh đạm nói ba chữ: “Không quan trọng.”
Không quan trọng!
Sao lại có thể không quan trọng!
Tô Mộng thở gấp, rồi lại nhìn xuống vẻ ngoài bình tĩnh của người phụ nữ ngồi ở đằng sau kia, bất thình lình, không nói ra được lời nào nữa,
Đúng vậy, sao lại có thể không quan trọng!
Đến từ sự sỉ nhục của những người bạn đã từng chơi cùng, điều sỉ nhục nhất khi đối diện với những người bạn cũ đã từng chơi, là ở trước mặt người người bạn mà từ trước đến giờ đều có thể bình tĩnh ngồi xuống uống trà tám chuyện cùng nhau này, quỳ xuống, bò qua trên những mảnh thủy tỉnh vỡ vụn, chui qua đũng quần, xin tha thứ, thậm chí còn uống rượu cá cược tính mạng… Sao có thể không quan trọng chứ?
Đều nói Giản Đường yêu tiên, mà chuyện gì cũng có thể làm đượ!
cThực sự coi là thật sao?
Người ngoài chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khi vẫy đuôi bò đuôi xuống dưới đất để nhặt tiên mà vẫn còn cười đùa vui vẻ được của cô, thì liền tưởng rằng khuôn mặt tươi cười đó là diện mạo xấu xí của cô,
Người ngoài có biết hỏi cô rằng “Giản Đường, tại sao cô lại làm như vậy” không?
Giản Đường cô, thực sự không thấy đau sao?
Lúc này, Tô Mộng vô cùng căm hận bản thân, rồi lại oán hận Thẩm Tư Cương… Giản Đường cô ấy, tự †ay xé nát hi vọng, Tô Mộng không dám nghĩ tới, dưới khuôn mặt bình tĩnh đó, lúc này đang ẩn giấu đi nỗi đau như thế nào, đã phải tốn biết bao nhiêu sức lực, mới chịu đứng được nỗi đau biểu hiện qua vẻ ngoài bình tĩnh kia,
Đồ ngốc này, có tâm trạng như thế nào, mới có thể xé vụn được tờ phiếu kia. Tô Mộng đột nhiên cực kì khâm phục người phụ nữ này… Tất cả mọi người đều nói răng, Giản Đường tâm thường hèn hạ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nhưng người phụ nữ bất tài trong mắt của bọn họ ấy, đều kiên cường và kiên nhãn hơn đa số những người phụ nữ ở trên thế giới này,
Ánh mắt sâu sắc của Thẩm Tư Cương, đặt trên người của Giản Đường, “Tại sao lại xé nó đi?”
Giản Đường bình tĩnh điềm đạm: “Nó chỉ là một tỜ giấy rác”
Gô nỗ lực hết sức, để nhận được một tờ giấy rác,
Tuyệt vọng rồi, từ bỏ rồi… Đã được chưa?
Cô đợi anh, chán ghét cái trò chơi này. Rồi trả lại tự do cho cô,
Trước đó, không tháo ra được cái xiềng xích ấy, thực sự rất mệt..,
Trong bệnh viện Bách Dục Hàng sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đường,
“Cô thật là may mắn” Bách Dục Hàng không kiêm chế được trợn ngược mắt lên: “Bản thân mình như thể nào, cô còn không biết rõ sao? Còn uống rượu?”
Nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, ở ngoài cửa, Thẩm Tư Cương đang đứng hút thuốc,
“Cho tớ một điếu.” Bách Dục Hàng chìa tay về phía Thẩm Tư Cương, Thẩm Tư Cương rút hộp thuốc ra, rôi đưa cho anh ấy,
Bách Dục Hàng không màng đến khách khí, châm lửa vào điếu thuốc: “Là chuyện gì vậy?” Anh liếc nhìn cái cửa ở phía sau, anh nhớ rằng, sau khi Giản Đường ra tù, cảnh tượng đầu tiên nhìn thầy, chính là để không phải uống rượu, mà Giản Đường kiêu ngạo ấy, lại quỳ xuông trước mặt tất cả mọi người như vậy,
Thẩm Tư Cương vẫn tiếp tục hút thuốc, không nói câu gì,