Chương 125:
“Giản Đường, Giản Đường cô ấy đã thay tôi đi xin tha thứ chưa? Cô ấy đã thật sự đi chưa?”
“Bỏ tay ra” Thẩm Nhất càng thêm lạnh lùng,
Giấc ngủ này của Giản Đường, ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh lại, hoặc là quá mệt, hoặc là sốt quá cao, cơ thể của cô ấy rất yếu ớt.
Lúc tỉnh lại, mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái trân nhà màu trắng, lúc này cô ấy vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, không biết mình đang ở đâu.
“Cô tỉnh rồi?”
Một giọng nói Thẩm tĩnh đột nhiên vang lên.
Giản Đường bỗng thấy run rấy, quay đầu lại trong vô thức, bên cạnh giường của cô ấy, người đàn ông khí chất tao nhã đó đang ngôi dựa vào ghế, trong tay là một tập tài liệu.
Lúc Giản Đường nhìn sang, đúng lúc, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của người đàn ông đó, đang hướng vào tập tài liệu kia cũng ngẩng lên, liếc vê phía mình: “Có đói không?”
Hỏi xong, anh ấy thu về ánh mắt, rồi lại nhìn xuống tập tài liệu trong tay.
Đôi môi Giản Đường khô tróc, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, “Chủ tịch Thẩm đã đưa tôi đến bệnh viện, cảm ơn chủ tịch Thẩm, gây phiên phức cho chủ tịch Thẩm rồi, tôi xin lỗi, chủ tịch Thẩm”.
Tay Thẩm Tư Cương đang cầm tập tài liệu, đột nhiên dùng lực câm chặt hơn, sao anh ấy lại cảm thấy, giọng nói thô khàn này, lại khiến cho anh ấy khó chịu như vậy chứ.
Cảm ơn chủ tịch Thẩm, gây phiên phức cho chủ tịch Thẩm rồi, tôi xin lỗi, chủ tịch Thẩm… ngoài những câu này ra, thì cô ấy không còn lời nào khác muốn nói với mình sao?
Người đàn ông không nói gì, Giản Đường rủ mắt xuống, không nhìn anh ấy nữa.
“Xoẹt” một tiếng, âm thanh lật trang giấy.
“Xoẹt” một tiếng nữa.
Xoet, xoẹt, xoẹt…
Thẩm Tư Cương không nói, Giản Đường cũng không nói, chỉ chăm chú lật từng trang tài liệu kia.
Ngại ngùng, xen lẫn chút êm dịu.
Bầu không khí kì lạ, không có ai phá vỡ nó.
Cuối cùng, vẫn là Giản Đường không nhịn được trước.
“Chủ tịch Thẩm”
Cô ấy mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người đàn ông ngôi cạnh giường vẫn đang mải miết làm công việc của mình, không có bất kì phản ứng nào với tiếng gọi của cô ấy.
Giản Đường: “.. “
Một lúc sau, Giản Đông càng có chút không nhịn nổi nữa: “Chủ tịch Thẩm?”
Lần này, âm thanh lớn hơn một chút.
Nhưng, hồi âm cô ấy chỉ là một tiếng “xoẹt”, âm thanh nhẹ nhàng khi lật trang giấy.
“…” Lại trôi qua một lúc nữa: “Chủ tịch Thẩm???” Cuõi cùng, âm thanh lần này đã lớn hơn.
“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông đặt tập tài liệu xuống, tao nhã nhếch đôi lông mày lên nhìn Giản Đường.
“Trân Mộc Mộc cô ấy không sao chứ?”
Trời!
Xong rồi!
viên của anh, chủ tịch Thẩm có thể trừng trị cô ấy.
Tôi chỉ cầu xin chủ tịch Thẩm lần này, bỏ qua cho cô ấy một mạng.