Chương 123:
Anh ấy cong lưng, ôm cô ấy vào trong lòng, những lúc Giản Đường tỉnh, anh ấy toàn khiêng cô ấy lên, chỉ vào lúc cô ấy không biết gì, mới thể hiện ra cái ôm công chúa mà bao nhiêu người con gái mong ước.
Thang máy xuống đến tầng một, ting một tiếng, cửa mở ra.
Một người đàn ông tuấn tú có ngoại hình nổi bật, trong lòng đang ôm một người phụ nữ bé nhỏ, dưới hàng loạt ánh mắt tò mò, dòm ngó, ngưỡng mộ và ghen ty, vượt qua cái sảnh lễ tân xa hoa của Đông Hoàng, đôi chân thon dài, bước ra khỏi cửa.
Bên cạnh giường bệnh, Thẩm Tư Cương đứng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, Bách Dục Hàng vừa làm kiểm tra cho cô ấy.
“Không có vấn đề gì lớn”, Bách Dục Hàng vẫn nói như vậy: “Nhưng cậu đừng giày vò cô ấy nữa.
Hôm nay cô ấy đã nhận không ít tội, vừa đuối nước, vừa sốt cao, vừa ngất đi, đau khổ nhất chính là khi vừa tỉnh lại, lại bị cậu làm cho ngất đi”
Bách Dục Hàng “chậc chậc” hai tiếng: “Thẩm Tư Cương, bản lĩnh giày vò người khác này của cậu, vẫn là không ít gặp.”
Lời nói này, quả thực có xen lẫn một chút chế nhạo.
Điều khiến Bách Dục Hàng trợn tròn mắt, là người họ Thẩm kia không hề trao cho mình một ánh mắt lạnh buốt như băng.
Ôi trời ~ tính khí hôm nay thật là tốt.
Nói thế nào, thì bản thân cũng phải nắm chắc lấy cơ hội khó kiếm này để làm tổn thương một chút người bạn thân đó, ai biết được phải đợi đến lúc nào người họ Thẩm kia mới thể hiện tính khí tốt như vậy, có thể phải đợi đến năm nào có tháng 13.
“Này, cậu nói đi, sau khi tớ rời đi, cậu rôt cuộc đã làm gì cô ấy vậy?”
Vù!!
Một con dao lạnh, trực tiếp lia vào con mắt của Bách Dục Hàng, suýt chút nữa thì khiến Bách Dục Hàng đứng tim: “Trời… không nói thì thôi vậy”, giống như để cho bầu không khí ấm lên, Bách Dục Hàng hất ngón tay lên, “Đáng ghét ~ dọa chết trái tim của người ta rồi ~”.
Giọng điệu âm dương kì quái của Bách Dục Hàng, khiến cho sắc mặt của người đàn ông đang ngôi trên giường càng trở nên lạnh hơn, quay đầu lại, đột nhiên nheo mắt nhìn anh ấy: “Bách Dục Hàng, cậu có thể đi rồi đấy”
“Ôi trời! Cậu thật sự tự xoay chuyển thời gian của tớ sao, không dùng đến lập tức đuổi người ta đi sao? Thẩm Tư Cương, tớ chưa từng gặp người nào vô tình hơn cậu đâu đấy”
Thẩm Tư Cương thở dài một hơi: “Dục Hàng, quay về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cậu cũng đủ mệt rôi” Anh ấy lại giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hô đang đeo trên tay: “Ngày mai cậu phải đến trực phòng bệnh đúng không? Đã giờ này rồi, vẫn còn lê mề ở đây, còn có vài tiếng để ngủ.”
Trời… đột nhiên lại ấm áp, có lẽ người khác sẽ rất khó để cảm nhận được sự ấm áp của Thẩm Tư Cương, Bách Dục Hàng tuy cảm thấy thái độ trước sau của Thẩm Tư Cương hoàn toàn chuyển biển, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Người ngoài chỉ biết, con người Thẩm Tư Cương bá đạo lại mạnh mẽ, vô cùng kiêu ngạo, thực ra, giữa những người anh em với nhau mới biết, sự ấm áp của Thẩm Tư Cương, người ngoài vốn dĩ không cảm nhận được.
Bách Dục Hàng đột nhiên nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường, trong lòng lại hiện ra một khả năng. Rồi anh ấy lại quay đầu nhìn sang người đàn ông sắc mặt lạnh lùng kia… không, phải, chứ???
Sự ấm áp của Thẩm Tư Cương?
Sự ấm áp của Thẩm Tư Cương?
Cũng tặng cho Giản Đường?
“Cậu…” Bách Dục Hàng mở lời rồi lại ngắt.
“Cái gì?”
“Cậu đừng bắt nạt cô ấy nữa” Cuối cùng, ý nghĩ đột nhiên nhảy lên trong đầu đó, Bách Dục Hàng lại cất giấu vào trong lòng, vẫn là không nói ra.
Anh ấy quá hiểu con người của Thẩm Tư Cương, con người ngang ngược, bướng bỉnh, tính cách kiêu ngạo như anh ấy, nếu như bản thân thực sự nói với con người ngang ngược kia, rằng cậu đã rung động với Giản Đường rồi.
Hậu quả e là… Giản Đường sẽ càng gặp thêm họa.
Thử nghĩ mà xem, Thẩm Tư Cương tính cách kiêu ngạo, nếu như thật sự nhìn ra bản thân đã thực sự rung động với Giản Đường, mà Giản Đường lại là người do chính mình nhốt vào trong tù tận ba năm đó, Thẩm Tư Cương sẽ đón nhận sự thật này sao?
Chắc chắn là không.