Giọng nói của Thẩm Tư Cương đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô muốn làm thánh mẫu, không liên quan tới tôi, nhưng Giản Đường cô, lấy cái gì mà đòi thay cô ấy xin tha thứ! Quỳ xuống sao?”
Anh ấy lạnh lùng hỏi, sau đó lại nở nụ cười chế giễu: “Giản Đường, cái quỳ của cô đã không còn giá trị rồi, xương bánh chè của cô đã không còn giá trị rồi”
“Tôi biết” Giọng nói thô khàn cất lên, cô ấy ngẩng đầu: “Tôi lấy bản thân của tôi”
Thẩm Tư Cương hoài nghỉ tai của mình nhất thời nghe nhầm, “Cái gì? Cô nói lại một lần nữa xem”
“Hôm nay tôi sẽ qua đêm cùng chủ tịch Thẩm”
“Qua đêm? Ý của cô là, cô muốn ngủ cùng tôi?”
“.. Đúng.”
Lời nói của Thẩm Tư Cương có chút thô lỗ, Giản Đường cũng không hề thích ứng. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn gật đầu.
Cúi đầu xuống tận lồng ngực, cô ấy đang chờ đợi lựa chọn và tuyên bố của Thẩm Tư Cương.
Trên sô pha, đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cho dù, ở góc độ của anh ấy, chỉ nhìn thấy đầu của cô ấy, anh ấy ra sức nhìn chăm chú vào cái đầu đó, sự tức giận vô cớ, lan ra khắp cơ thể.
Đột nhiên đứng phắt dậy!
Một lực lớn xông đến, lúc Giản Đường kịp hoàn hồn, cô ấy đã bị Thẩm Tư Cương đè chặt xuống chiếc sô pha.
“Chủ tịch Thẩm, anh bỏ tay ra”
Giản Đường vừa dứt lời, thì giọng nói Thẩm tĩnh che giấu đi sự tức giận của người đàn ông vang lên: “Đây chẳng phải là cô nói sao, cô lấy bản thân cô ra để cầu xin tôi?” Trong giọng nói lạnh lùng của anh-ấy, chất chứa cả sự giận dữ: “Hèn hạ đến mức như vậy! Được! Giản Đường, tôi tác thành cô!”
Những nụ hôn mãnh liệt, thô bạo không chút ấm áp, giống như là trừng phạt hơn.
Sau khi hôn, anh ấy đột nhiên ngửa cổ ra, nheo mắt nhìn cô ấy, giọng nói Thẩm tĩnh, cắn răng nói: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô thực sự muốn vì người con gái có lòng dạ độc ác kia, mà phải tự sỉ nhục bản thân cô như vậy sao?”
“Cầu xin chủ tịch Thẩm đó”
Thẩm Tư Cương bật cười, nụ cười lại lạnh giá đến thế: “Giản Đường, cô không đáng được người khác đối xử tốt với cô! Cô không có tư cách! ~ Hèn hạ như vậy!”
Giản Đường rủ đôi lông mi xuống, nhưng đôi lông mi đang run rẩy, vẫn làm lộ ra nỗi khổ của cô ấy… Thẩm Tư Cương, anh thì biết cái gì!
Anh .có biết cảm giác nợ một mạng người là thế nào không? Anh có biết ở nơi lạnh lẽo như trong tù kia, người duy nhất đối xử tốt với tôi là A Lộc, vì tôi mà mất đi tính mạng, anh có biết cảm giác của tôi không?
Thẩm Tư Cương, anh có thực sự biết, nợ một mạng người, thì sẽ có cảm giác sống ở trên đời nhưng tim ở dưới địa ngục không!
“Giản Đường, trên thế giới này, không nên có bất kì người nào đối xử tốt với cô, những người đối tốt với cô, đó đều là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của họ! Cô không xứng để được mọi người đối xử tốt!” Anh ấy nói không hề suy nghĩ, trong ánh mắt lạnh lùng của ánh ấy, là một ngọn lửa tức giận, cùng với một.chút xót thương!
Lời nói của Thẩm Tư Cương, làm Giản Đường nhói đau, bởi vì đã chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trong trái tim của cô ấy.
Đột nhiên ngẩng đầu lên!
Những đốm sáng đang cháy hừng hực trong đôi mắt của Giản Đường, chính là sự giận dữ, giọng nói thô khàn của cô ấy, bắt đầu từ ngày A Lộc chết trong tù, thì cũng chưa hề lớn tiếng mất kiểm soát như vậy, cô ấy tức giận: “Anh hiểu cái gì! Anh biết cái gì! Anh đã trải qua cái gì! Anh chả biết cái gì hết! Anh dựa vào đâu mà lại dạy dỗ tôi!” Những thứ tôi từng trải qua anh đã từng nếm thử chưa! Những đau đớn tôi từng chịu anh đã từng phải chịu chưa!
“Chủ tịch Thẩm vĩ đại, tôi quá hiểu anh rồi, nếu như hôm nay Trân Mộc Mộc bị anh đưa đi, thì đó cũng là chuyện bình thường, bây giờ tôi cũng chẳng phải xuất hiện trong phòng của anh, xuất hiện trước mặt anh.” Có lẽ, đây là sự vỡ òa cảm xúc, giọng nói thô khàn của Giản Đường, xen lần chút đau thương: “Anh muốn làm gì cô ấy, tôi không quan tâm.
Anh muốn trừng trị cô ấy thế nào, tôi cũng chẳng để ý. Hôm nay tôi, muốn cầu xin anh, tha cho cô ấy một mạng” Cô ấy ngửa đầu lên nhìn vào gương mặt anh tuấn đang ép sát vào cô ấy, cô ấy quá hiểu con người này rồi, lúc đó, cô ấy vẫn là cô chủ của nhà họ Giản, người này không màng do dự liền nhốt cô ấy vào trong nhà tù, đối với việc sẽ xử lí Trân Mộc Mộc như thế nào, cô ấy quá rõ!
Thẩm Tư Cương không phản bác lại, ánh mắt lại ngầm thừa nhận cách nghĩ của Giản Đường.