Chương 113:
Giám đốc vừa nghe được, Tô Mộng lại vì chuyện của Giản Đường mà đến, trong lòng lại thở dài một hơi, bất mãn đứng lên: “Chị Mộng, tôi dù sao cũng là giám đốc của bộ quan hệ xã hội, chẳng lẽ đến quyền được tự điều hành sắp xếp việc làm cho nhân viên của mình cũng không có sao?”
Đừng nói đến cô ấy hôm nay vốn dĩ không hề sắp xếp công việc cho Giản Đường, kể cả cô ấy có thực sự sắp xếp, vậy đó cũng là quyền khi được làm cấp trên của Giản Đường.
“Haha, giám đốc Hứa nói có lí như vậy, tôi cũng không có cách nào phản bác lại rồi, thế này đi, giám đốc Hứa, từ ngày mai cô không cần đến làm việc rồi”
Ngay lập tức, ánh mắt sắc bén của giám đốc Hứa nhìn sang Tô Mộng: “Chị Mộng nói như vậy là có ý gì?” Chỉ vì sắp xếp việc làm cho một nhân viên đang bị bệnh, mà Tô Mộng nói sa thải cô ấy sao?
“Ý ở trên chữ. Giám đốc Hứa ngày mai không cần đến làm nữa rồi, ngày kia cũng không cần đến làm nữa, ngày kìa cũng không cần đến nữa, nếu như giám đốc Hứa vẫn nghe không hiểu, vậy thì, You are fired.” Tô Mộng tức giận nói, cười nhạt ngẩng căm lên: “Understand?”
Giám đốc Hứa chân tay run rẩy, đập tay “bịch”
một tiếng lên bàn, tức run rẩy đứng dậy: “Tô Mộng, chị bắt nạt người quá đáng rồi đấy! Tôi đã làm sai điều gì, mà chị nói fired thì fired chứ?”
“Tôi đã bảo cô sắp xếp việc làm cho Giản Đường chưa? Gô là cấp trên của cô ấy, cô ấy bị bệnh, cô không biết sao?”
“Bị bệnh thì xin nghỉ, nhưng nếu cô ấy đã đến Đông Hoàng, thì dù có bị bệnh, cũng phải làm việc.”
Tô Mộng cười nhạt, cô ấy tuy nhiên không đồng tình với cô giám đốc họ Hứa kia sắp xếp việc làm cho nhân viên đang bị bệnh, nhưng vẫn tán thành câu nói này của giám đốc Hứa.
Vậy thì, nếu như, giám đốc họ Hứa kia chỉ là sắp xếp việc làm cho người phụ nữ ngốc nghếch ấy, thì cô ấy cũng sẽ chẳng có ý kiến gì.
Nhưng cái công việc giám đốc Hứa sắp xếp này là công việc gì chứ!
“Vì thế nên cô để một nhân viên đang bị bệnh, đi đến phòng riêng của Đỗ Lập Quần ở tầng 6?”
Tô Mộng mỉa mai: “Người ngoài không biết được đức hạnh của Đỗ Lập Quần, giám đốc Hứa, cô đừng nói với tôi, cô đã làm việc ở Đông Hoàng nhiều năm, cũng không hề biết Đỗ Lập Quần này là loại người như thế nào nhé Cô ấy trách mắng giám đốc Hứa: “Chỉ khâu vết thương trên trán Giản Đường vẫn chưa được tháo, cô để Giản Đường đi đến trước mặt Đỗ Lập Quần kia, với sở thích trêu đùa biến thái như anh ta, không biết bao nhiêu người đã chết dưới anh †a rồi.
Đô Lập Quần có tiền, nên tất cả đều được giải quyết công bằng.
Vì vậy, cô tưởng rằng Giản Đường cần tiền, Đỗ Lập Quần lại không thiếu tiền, nên cô mới để cô ấy đi đến trước mặt Đỗ Lập Quần, để cô ấy biểu diễn tiết mục vùng vầy dưới nước trước mặt tên biến thái Đỗ Lập Quần kia phải không!”
Nếu như lúc đầu giám đốc Hứa vẫn còn tức giận, tưởng rằng Tô Mộng bắt nạt người quá đáng, nhưng khi Tô Mộng nói ra câu nói đó, sắc mặt của giám đốc Hứa càng lúc trông càng khó coi, trên trán cũng chảy cả mồ hôi.
“Tôi nói cho cô biết một bí mật nữa”, Tô Mộng ôm giữ ý xấu, cố tình đem chuyện tầng lớp như giám đốc Hứa vốn dĩ không được biết, tiết lộ cho cô ấy, cô ấy dựa vào bên tai của giám đốc Hứa: “Giản Đường thật sự chìm trong nước rồi, cái tủ chứa trong suốt đó xảy ra sự cố, không mở được ra.
Nếu như, câu nói này, đã khiến cho chiếc áo đẳng sau tấm lưng của giám đốc Hứa ướt sũng, vậy lời tiếp theo của Tô Mộng đây, còn khiến giám đốc Hứa sợ hãi đến nỗi ngã mông xuống đất.
“Cô có biết cuối cùng là ai đã cứu Giản Đường ra không?” Tô Mộng thốt ra ba chữ: “Ông chủ lớn”
Ông chủ lớn, ba chữ này, có lẽ giám đốc Hứa không biết là ai, nhưng lại biết được rằng, Đông Hoàng có thể đứng sừng sững ở thành phố S, người đứng sau nó, chắc chắn phải là người rất bản lĩnh, có thể sẽ muốn gặp.
Mà lúc này, Tô Mộng lại nói với mình, người cứu Giản Đường ra, chính là “ông chủ lớn” thần bí đó.
Ông chủ lớn, chỉ là một cách gọi sau lưng của người chủ đó mà thôi.
Giám đốc Hứa bủn rủn tay chân ngã xuống dưới đất, đầu óc cứ kêu vù vù, Tô Mộng không nói triệt để câu chuyện, nhưng như vậy, đã đủ để khiến cho giám đốc Hứa hiểu rõ mọi chuyện.
Đầu óc rối bời cả lên, đột nhiên, ổn định lại †âm trạng, giám đốc Hứa bỗng nhiên ngẩng đầu, gọi nói: “Hướng đi của Giản Đường hôm nay, tôi không biết. Chị Mộng, đợi một chút để tôi tra xem.
Chắc chắn là kẻ nào đó muốn tìm đường chết, mới bảo Giản Đường đi đến đó.
Sớm biết người xấu xí như Giản Đường, có quan hệ mờ ám với “ông chủ lớn” đó, dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn thấy Giản Đường không vừa mắt, … nhưng không có nghĩ cô ấy muốn tìm đường chết.
Tô Mộng cảm thấy hoài nghỉ, người giám đốc họ Hứa này, bản thân cô ấy hiểu, không đến nỗi phải nói dối như vậy.
Nhưng nếu như không phải do giám đốc Hứa sắp xếp, vậy Giản Đường… đứng cạnh đó, giám đốc Hứa đột nhiên chạy ra ngoài, nhìn thấy người liền hỏi: “Cô ấy đâu?”