“Cảm ơn gì chứ? Sao trước đây không thấy cô khách sáo như vậy?”
*À...
“Triển lãm tranh lần này không phải là chuyện nhỏ, nên cô tuyệt đối không được làm loạn, biết chưa?” Mộ Long nhắc nhở.
Giản Nghệ Hân nhìn gương mặt nghiêng với đường nét sắc sảo của Mộ Long, rồi lặng lẽ gật đầu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Toàn Cầu Xâm Nhập
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4. Người Lạ Từng Thương
=====================================
Không ngờ Mộ Long trở nên nghiêm túc cũng rất đẹp trai. “Này, cô đừng để bụng chuyện bữa tiệc sinh nhật” Thoáng chốc, xe đã chạy lên đường cao tốc, Mộ Long bỗng lên tiếng, Giản Nghệ Hân sửng sốt, mơ màng nhìn anh.
Mộ Long bị cô nhìn đến mức xấu hổ.
Anh đường đường là cậu Mộ, từ bao giờ lại đi xin lỗi người khác?
“Khụ khụ khụ, ý tôi là lúc đó mọi người đều uống rượu, nên đầu óc hơi choáng váng”
*À ha ha, anh nói gì thế? Tôi đã quên hết ri Tất nhiên Giản Nghệ Hân hiểu ý của Mộ Long, bảo người
cợt nhả như anh xin lỗi thật không dễ dàng gì, mà cô cũng không muốn truy cứu, nên cười ha hả cho qua. Nhưng trong đầu bỗng nhớ tới gương mặt của Lâm Thế Kiệt.
Không biết giờ anh đã ăn cơm chưa? Liệu có nhớ cô không? Bọn họ chỉ mới xa nhau có mấy tiếng, sao lại giống như lâu rồi không gặp mặt?
Lúc xe ngừng trước cửa nhà ông cụ Trình, Giản Nghệ Hân vẫn hơi căng thẳng.
Nhưng cũng may có Mộ Long lắm lời ở đây.
“Tôi nói này ông già, gần đây ông đang làm gì mà chẳng có tin tức gì thế?” Vừa bước vào nhà, Mộ Long đã bắt đầu ồn ào, vì anh cũng được xem là học trò cuối cùng của ông cụ Trình, nên rất quen cửa quen nẻo nhà ông cụ.
Cộng thêm tính cách của anh, hoàn toàn không xem ông cụ là thầy.
“Tôi làm gì còn phải báo cáo với thằng nhãi như cậu à? Sao nào, tôi nghe nói lần này cậu đi Italy tham dự triển lãm thiết kế gì đấy, thế nào rồi?”
Ông cụ đang ngồi đọc báo trong phòng khách, còn đeo một cặp kính lão, nhìn từ xa trông chẳng khác gì nghệ thuật gia vừa có đức vừa có tài.
“Ha, còn thế nào nữa, tôi đã giành được giải bạc”
Mộ Long hàn huyên với ông cụ về chuyện triển lãm ở Italy, Giản Nghệ Hân không hiểu mấy thứ này cho lắm, nên lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, cách xa ông cụ.
Bởi vì cô sợ ông cụ có ý kiến với mình.
Hai người dần hàn huyên xong, ánh mắt ông cụ Trình dừng trên người Giản Nghệ Hân. Thật ra ông đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, nên mắt nhìn người rất chuẩn xác. Theo ông thấy, cô không giống hạng người biết lừa bịp, vậy cô muốn mạo nhận làm gì?
“Ông già, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, lần này tôi tới đây là đế kiếm kê tác phẩm lúc trước giúp ông, chẳng phải ông muốn mở triển lãm à? Cứ để tôi lo, tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng”
“Cậu cũng mạnh miệng đấy”
Mộ Long cười hì hì, rồi chỉ Giản Nghệ Hân nói: “Ông già, ông để cô ấy tới phòng sưu tâm xem thử đi, rồi lát nữa tôi sẽ gọi mấy người tới chuyển đồ, vẫn là quy tắc cũ, tác phẩm cần trưng bày phải để ở chỗ của tôi trước để giữ lại cho ông”
“Ừm”