Hừm! Đang yên đang lành, sao lại có y tá tranh cãi với Giản Thúy Vy? Hơn nữa, y tá kia ngu ngốc đến mức nào mà dám ra tay với Giản Thúy Vy?
Trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ... Nhưng vì ông cụ Trình lo lãng nên không giữ được bình tính, anh cũng. không muốn nói thêm cái gì vào lúc này.
Giản Nghệ Hân lén trốn sang một bên. Cô biết rằng bây giờ mình không thể xuất hiện, nếu không, chắc chắn Giản Thúy. Vy sẽ càng kích động!
Một lát sau, viện trưởng đi tới. Nhìn thấy ở đây không chỉ có ông cụ Trình mà còn có cả Lâm Thế Kiệt thì sợ tới mức bủn rủn hai chân: “Ông cụ Trình, tổng giám đốc Lâm! Sao hai người lại đến đây? Ơ, đây là..”
Viện trưởng trách hỏi bác sĩ điều trị, bác sĩ kia cũng vô cùng khó xử.
Anh ta cũng không biết là mình đã tiếp đón một nhân vật như vậy!
Lúc này Giản Thúy Vy đã được cấp cứu, cô ta nằm trên giường với đôi môi tái nhợt. Viện trưởng nhìn ánh mắt của bác sĩ, biết Giản Thúy Vy không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm: “Ông Trình, đây là?”
Viện trưởng vừa dứt lời, ông cụ Trình lập tức chỉ chỉ vào bác sĩ. Bác sĩ lập tức tóm tắt mọi chuyện lại cho viện trưởng nghe.
Vẻ mặt Lâm Hàn Tình giống như đang xem kịch hay.
“Còn có chuyện như vậy sao? Ông Trình, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra. Nếu có người dám làm việc có hại đến cô Giản thì quả thật là bôi nhọ danh tiếng của bệnh viện chúng tôi!”
Viện trưởng chỉ thị xuống dưới. Chỉ một lát sau, tất cả các y †á trong khu điều trị nội trú đều có mặt để Lâm Hàn Tình và Giản Thúy Vy xác nhận.
Trong giữa hai hàng các cô gái mặc đồng phục y tá đang run lẩy bẩy, có một người sợ hãi nhất, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
“Tốt nhất là các cô tự đứng ra, rốt cuộc ai là người đã cãi nhau với cô Giản?” Viện trưởng không vui nói.
Lúc này, Giản Nghệ Hân vẫn đứng ở cửa. Thật sự cô rất muốn rời đi, bởi vì chắc chắn đây sẽ là một trò cười. Nhưng mà...
Con người đều có tình tò mò.
Quả nhiên, không đợi các cô gái trả lời, Lâm Hàn Tình đã chỉ †ay vào người kia: “Chính là cô ta! Cô ta chính là người đã cãi nhau với Thúy Vy!”
“Thúy Vy, là cô ta sao?”
Ông cụ Trình cũng lên tiếng.
Vốn dĩ Giản Thúy Vy đang nhắm mắt, nhưng khi nghe thấy ông hỏi vẫn tỏ ra không tình nguyện nhìn cô gái kia một cái rồi nói: “Đúng! Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Giản Thúy Vy vừa nói xong, viền mắt đã đỏ hoe.
Cô gái bỗng nhiên túm lấy tay áo của viện trưởng: “Viện trưởng, xin viện trưởng hãy cứu tôi với. Tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi, tôi không có Lâm ý. Tôi không...”
“Rốt cuộc tại sao lại thế?” trưởng hỏi.
Cô gái kia có vẻ rất sợ hãi, nhất là gặp phải chuyện lớn như thế này. Cô ta vừa khóc vừa liếc mắt nhìn viện trưởng. Dưới sự dẫn dắt của viện trưởng, cuối cùng cô ta cũng nói ra: “Đúng! Vì có một cô gái nói với tôi là cô cướp chồng của cô †a, bảo tôi giúp cô ta dạy cho cô một bài học. Tôi thấy cô ta đáng thương nên mới...”
Lời nói của cô y tá này có phần nghiêm trọng, Lâm Thế Kiệt không khỏi nhíu mày.
Cũng chính lúc này, Lâm Hàn Tình đột nhiên chỉ vào Giản Nghệ Hân rồi nói: “Chị dâu, chị cũng ở đây à? Sao không vào trong?” Bỗng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Giản Nghệ Hân.