Anh sẽ không phản bội Giản Nghệ Hân. “Anh Thế Kiệt, ý anh là gì? Em..” Lòng Giản Thuý Vy lo lắng, sắc mặt đột nhiên càng tái hơn. Không phải Lâm Thế Kiệt đã nhìn ra điều gì rồi chứ? Một tuần nay Giản Thuý Vy nghĩ mọi cách để Lâm Thế Kiệt để ý đến mình nhưng đều vô ích.
Đến hôm nay cô ta nghe nói Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân cùng nhau ra ngoài, không chỉ bị Giản Nghệ Hân đưa đến nhà hàng rẻ tiền, còn đi xem phim cùng cô, trước đây anh. Thế Kiệt sẽ không làm những chuyện này!
Giản Thuý Vy lập tức ghen ty đến phát điên, chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Cô ta cắt cổ tay tự tử ở nhà, nhưng lại sợ đau không dám cất thật, chỉ có thể cứa một vết mang tính tượng trưng trên cổ tay, nhanh chóng báo cho Trình Quyên biết, quả nhiên bà †a vừa đau lòng vừa tức giận, vội vàng gọi người đưa mình đến bệnh viện, còn gọi điện bảo Lâm Thế Kiệt đến.
Chỉ là sao kịch bản có vẻ không đúng lắm?
“Anh Thế Kiệt, em không định bảo anh chịu trách nhiệm, em chỉ buồn thôi, em chưa từng với... người đàn ông nào...”
Giản Thuý Vy còn muốn giải thích thêm nhưng Lâm Thế Kiệt đã không kiên nhẫn xua tay.
Anh ghét nhất sự mưu mô của phụ nữ.
Nếu Giản Thuý Vy thật sự bị thương thì với động tác mạnh vừa rồi của cô ta, sao trên băng gạc lại không thấm ra chút máu nào?
Hờ.
“Cô Giản, tôi nghĩ trước đây tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tiền thuốc men. Nếu không có. chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”
Lâm Thế Kiệt thờ ơ, xa cách bỏ lại những lời này rồi quay người bỏ đi.
Trình Quyên giận run người, chỉ vào Lâm Thế Kiệt rồi chửi lớn: “Lâm Thế Kiệt, đồ khốn nạn, con gái tôi cắt cổ tay tự tử vì cậu mà cậu nói gì thế hả? Ý cậu là con bé cắt cổ tay mục. đích là gọi cậu tới sao?”
“Tôi không nói như vậy”
Giản Nghệ Hân suýt thì bật cười ra tiếng.
Bây giờ rõ ràng Giản Thuý Vy và Trình Quyên đang rất uất ức, nhưng vẻ mặt Lâm Thế Kiệt từ đầu đến cuối đều thờ ơ, dường như không liên quan đến mình. Giản Nghệ Hân bỗng. thấy hơi thương cảm cho Giản Thuý Vy.
ì Trình, tôi thật sự không rảnh để nói những chủ đề nhàm chán này với hai người. Tôi tới thăm cô Giản vì cô ta là cháu ngoại của thầy Trình, nhưng nếu hai người có ý đồ khác thì xin lượng thứ, tôi không thể theo được”
Lâm Thế Kiệt nói với thái độ lạnh lùng, nói xong cũng chẳng thèm nhìn bọn họ lần nào nữa mà dắt Giản Nghệ Hân đi luôn. Giản Nghệ Hân bỗng nhiên bị anh nắm lấy cánh tay thì hơi mờ mịt: “Chúng ta cứ thế đi luôn à?”
“Không đi thế em định nhường ông xã cho người khác à?” Lâm Thế Kiệt thấy hơi buồn cười, sau lưng vọng lại tiếng mắng mỏ của Trình Quyên nhưng anh chảng thèm quan †âm, dứt khoát rời đi cùng Giản Nghệ Hân. Hai người vừa đi đến trạm y tá, Giản Nghệ Hân nghe thấy các cô y tá thì thầm sau lưng. “Người này là ai vậy? Đẹp trai quá. “Hình như là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc phải không? Từ lâu nghe đồn anh ấy cưng chiều vợ rồi, không ngờ lại là sự thật...”