Giản Nghệ Hân đánh giá Mộ Long từ trên xuống dưới. Lúc. trước cô còn tưởng nhầm anh ta là học sinh nghèo. Bây giờ nhìn người đàn ông trước mặt này, cả người mặc toàn hàng hiệu, động một cái là đổi xe thể thao, có chỗ nào giống học. sinh nghèo đâu?
Giản Nghệ Hân thật muốn chọc mù mắt mình đi.
"Cái này gọi là tự do, hiểu không? Muốn làm gì thì làm, không bị một thân phận nào trói buộc cả." Mộ Long nói. "Được rồi, anh thắng."
Giản Nghệ Hân thật sự không muốn tốn nhiều nước bọt ở vấn đề này. Có điều, thật ra Mộ Long nói cũng đúng. Nếu như phòng làm việc của anh ta cũng nhận thầu vài cái triển lãm tranh, như vậy mình cũng có thể được học thêm các tác phẩm của tiền bối.
"Phải rồi, hôm nay ở phòng làm việc còn có một người tới nữa. Cho nên cô chuẩn bị cho tinh thần trước."
"Hả?" Giản Nghệ Hân có chút tò mò. Không thể tưởng tượng được bạn của Mộ Long hay khách hàng là kiểu người gì. Cô có hơi mong chờ.
Lúc này Mộ Long đã dừng xe ở một cửa hàng trang trí không tệ lắm. Đậu xe xong, mới lên tiếng: "Là thầy."
Giản Nghệ Hân chưa phản ứng kịp, chờ đến khi cô tỉnh ra, thầy của Mộ Long không phải chính là ông cụ Trình sao? Giản Nghệ Hân có hơi căng thẳng, dù sao người ngồi đối diện chính là ông cụ Trình nổi tiếng ở trong nước, hơn nữa, hôm nay cô đến với thân phận là trợ thủ của Mộ Long. Phòng làm việc của Mộ Long không lớn, nhưng nhỏ mà có võ, có phòng trong và phòng ngoài, chia làm ba phòng nhỏ, phòng dưới cùng là phòng vẽ tranh, bên cạnh là phòng khách, căn phòng lớn nhất bên ngoài là phòng làm việc, bây. giờ ông cụ Trình đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Mộ Long.
Giản Nghệ Hân cung kính pha trà cho bọn họ, sau đó lại đứng ở một bên.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người mới trò chuyện xong, Mộ Long nhìn thoáng qua Giản Nghệ Hân: “Ông già, cho Giản Nghệ Hân tham dự giúp đỡ chuyện này được không?” “Hả?”
Giản Nghệ Hân ngẩn ra, lúc nãy nghe bọn họ nói ông cụ Trình muốn làm triển lãm tranh, hiện tại Mộ Long lại muốn cho cô tham dự cùng sao? Theo cô biết, những triển lãm tranh như thế này bình thường chỉ có hai người phụ trách, cho dù là trợ thủ thì cũng có yêu cầu rất cao.
Cô không có kinh nghiệm gì cả.
“Cô Giản? Được không?” Ông cụ Trình nhìn thoáng qua Giản Nghệ Hân, trong mắt chứa chút thâm ý, nhưng chỉ thoáng qua giây lát, Giản Nghệ Hân không chú ý đến, ông cụ Trình cho rằng Giản Nghệ Hân không vui, vội giải thích: Không phải tôi sợ cô Giản làm hư việc, chỉ là...”
“Ông già, người của tôi thì ông sợ cái gì chứ? Đúng là càng sống càng thụt lùi mà!”
Mộ Long trợn trắng mắt, bảo Giản Nghệ Hân ngồi xuống, đẩy nhẹ vai cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Tuy tôi không biết lý do, nhưng không phải cô muốn tiếp cận ông già này. sao? Bây giờ có sẵn cơ hội, cô đừng để vụt mất”