Giản Nghệ Hân lau khô tóc, cô rất ít khi dùng máy sấy, bởi vì cảm thấy chất tóc không tốt, lau khô tóc xong là định lên giường ngủ. Lâm Thế Kiệt liền đặt máy tính bảng xuống, bỗng quay đầu nhìn cô.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình, lỗ tai cô vừa đỏ vừa nóng.
"Anh còn chưa ngủ hả?" Giản Nghệ Hân Lâm tìm chuyện để nói.
Lâm Thế Kiệt thấy cô thế này, nơi lạnh lẽo, cứng rắn trong lòng bỗng nhiên mềm ra. Anh chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ nằm chung trên chiếc giường lớn với một người phụ nữ, càng không nghĩ tới... anh sẽ cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy. Chỉ lặng lẽ nhìn cũng có được cảm giác thỏa mãn.
"Ừ, ngủ đi"
Lâm Thế Kiệt nói xong, không để ý tới việc Giản Nghệ Hân còn muốn nói gì, đã tắt đèn.
"Tạch" một tiếng, căn phòng bỗng lâm vào một vùng tối
tăm... Có lẽ giác quan của con người trong đêm tối cực kỳ nhạy cảm, Giản Nghệ Hân cảm thấy dường như tiếng hít thở của Lâm Thế Kiệt trở nên rõ ràng hơn. Nghe được tiếng hít thở của anh, cô có hơi mặt đỏ tim run.
Như nằm thế nào cũng không thoải mái, nhưng lại không muốn làm ồn đến Lâm Thế Kiệt...
Cứ căng thẳng như vậy, không biết qua bao lâu, cuối cùng Giản Nghệ Hân cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Cho đến ngày hôm sau, chân trời dần nổi lên màu trắng bạc. Lâm Thế Kiệt mở to mắt, nhìn Giản Nghệ Hân nằm trong lòng như con tôm nhỏ... Cô mặc đồ ngủ, nhưng bây giờ áo ngủ đã bị vén lên cao theo động tác của cô, lộ ra vùng da thịt trắng nõn. Đùi để trần, và đường cong eo cực kỳ hấp dẫn.
Dường như cô cũng không ý thức được, cánh tay đặt lên ngực Lâm Thế Kiệt, dường như mơ thấy cái gì hay hay, chẹp chẹp miệng, dáng vẻ say sưa.
Lâm Thế Kiệt nhìn cô như vậy, tâm trạng cũng tốt.
Thật ra, buổi sáng tỉnh dậy trông thấy cô gái nhỏ này cũng không tệ lắm.
Lúc Giản Nghệ Hân tỉnh dậy, đã không thấy Lâm Thế Kiệt đâu. Cô đoán tên này chắc đi chạy bộ rồi. Dì Liễu từng nói mỗi tuần Lâm Thế Kiệt sẽ đi tập thể dục ba lần. Tên đàn ông này đúng là... mọi mặt đều hoàn hảo không có khuyết điểm. “Tinh tỉnh"
Điện thoại bỗng nhiên truyền tới tiếng vang, Giản Nghệ Hân mở ra xem, phát hiện là thông báo lời mời kết bạn.
Cô nhìn lướt qua, là Ngô Triết.
Cô đồng ý lời mời kết bạn với Ngô Triết, sau đó đi rửa mặt. Vừa mới rửa mặt xong lại nhận được điện thoại của Long. Mộ Long hỏi địa chỉ của cô, nói lát nữa tới đón. Giản Nghệ Hân sao dám để Mộ Long tới đón chứ?
Lúc này liền nói để mình qua.
Vừa nói nói chuyện điện thoại xong, Lâm Thế Kiệt đi vào.
Dường như anh cũng không nhìn thấy Giản Nghệ Hân, trực. tiếp lên lầu tắm rửa. Chờ đến khi anh tắm xong đi xuống, Giản Nghệ Hân đã ăn xong bữa sáng: "Lâm Thế Kiệt, hôm nay tôi có việc, đi trước đây"
"Hả? Việc gì?"
Lâm Thế Kiệt nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn. Mặc dù Giản Nghệ Hân ăn cơm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô ăn vội vàng, cũng không ăn nhiều. Là ai khiến cô phải gấp gáp đi ra ngoài như vậy. Lâm Thế Kiệt không khỏi tò mò. Là... bạn học rất thân thiết với cô ngày hôm qua sao?