Cô ta bỗng cảm thấy có chút thê lương.
Lâm Thế Kiệt đã mặc chỉnh tề, nhưng sắc mặt hết sức u ám: "Chuyện này rất kỳ lạ, hãy đi điều tra xem.”
"Vâng, tổng giám đốc, chỉ là..."
"Ấp a ấp úng làm gì? Nói” Lâm Thế Kiệt không khỏi ấn huyệt Thái Dương, dù là ai khi tỉnh lại thấy mình nằm cùng cô gái trên một cái giường đều sẽ không vui vẻ, huống hồ cô gái này còn là Giản Thúy Vy.
"Là thế này, hình như vừa nãy cô chủ đã nhìn thấy hết rồi, tôi thấy khi cô ấy đi ra ngoài vành mắt đã ừng đỏ." Chu Loan nói.
Lần này, Lâm Thế Kiệt không chỉ nhức đầu.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Loan, Chu Loan lập tức giơ hai tay lên: "Tôi cũng là lo lắng cho an nguy của tổng giám đốc..."
"Anh Thế Kiệt, chuyện này phải làm thế nào? Em... em hoài nghi anh ta có thể đã chụp ảnh nude để uy hiếp chúng ta, em rất lo lắng, nếu để cho mẹ em biết, chỉ sợ bà ấy sẽ đánh gẫy chân em mất”
Giản Thúy Vy đã mặc quần áo xong, đồng thời nghe được lời Chu Loan vừa nói, cô ta không khỏi có chút vui vẻ. Giản Nghệ Hân nhìn thấy mới tốt, tốt nhất là trong cơn †ức giận mà cãi nhau với anh Thế Kiệt, đến lúc đó cô ta vừa vặn có thể thừa cơ xen vào.
Hơn nữa loại con gái như Giản Nghệ Hân làm sao xứng với anh Thế Kiệt chứ?
Mặt khác, chỉ riêng chuyện liên quan đến mặt dây chuyền đó, cô ta đã không thể tha cho Giản Nghệ Hân được. "Thúy Vy, chuyện này anh sẽ xử lý. Lâm Thế Kiệt trấn an. Chuyện này không bài trừ Giản Thúy Vy cũng có phần tham dự, nhưng trước nay Giản Thúy Vy đều dịu dàng ngoan ngoãn, không ai nghĩ ta cô ta có thể làm ra chuyện có hại đến danh dự của mình như này.
Huống hồ, đúng là mẹ của Giản Thúy Vy rất nghiêm khắc về phương diện này.
Nếu để bà ta biết thì chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa. "Thật sao? Thế nhưng em rất sợ" Giản Thúy Vy dụi dụi mắt.
Lâm Thế Kiệt ngồi trên ghế, dù quần áo trên người đã mặc chỉnh tê, nhưng sợi tóc vẫn còn có chút lộn xộn, anh gõ gõ bàn nói: "Anh sẽ không để cho danh dự của em bị tổn hại, được chứ?"
"Dạ, vậy em tin tưởng anh Thế Kiệt "Trợ lý Chu, cậu đưa cô ấy trở về đi." Lâm Thế Kiệt phất tay với Chu Loan. Dù còn chưa muốn đi, nhưng Giản Thúy Vy không dám không nghe lời Lâm Thế Kiệt, đành phải thuận theo đi theo ra ngoài.
Nhưng khi đến cổng lại không kìm được quay đầu nhìn một chút.
Lâm Thế Kiệt, em nhất định sẽ khiến anh phải chịu trách nhiệm cho chuyện lần này...
Sau khi bọn họ đã đi hết, Lâm Thế Kiệt nhìn chén trà trên bàn gỗ đàn hương mà xuất thần, anh và người đàn ông trung niên này không oán không thù, nên chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Tuy nhiên chuyện quan trọng nhất bây giờ cũng không phải cái này.
Lâm Thế Kiệt thở dài, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Giản Nghệ Hân ở ngoài cửa.
Cô vẫn bị bác gái túm lấy, bác gái đang không ngừng ríu rít nói: "Cháu gái, bác thấy tướng mạo cháu rất tốt, là tướng vượng phu, ông xã của cháu đúng là không có phúc, có người vợ tốt như cháu mà còn vượt quá giới hạn, cháu có định ly hôn không?”
"Hả?" Lúc này, Giản Nghệ Hân đã hoàn toàn không tức giận cũng không ghen tuông, chỉ muốn thoát khỏi bác gái trước mắt.