Ánh mắt nhìn bàn cơm một lượt, cuối cùng mới rơi đến Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân vội vàng nói: "Tôi ăn cơm với đồng nghiệp, cô ấy đã đi rồi: Nói xong lại hối hận, sao cô phải báo cáo hành trình của mình với Lâm Thế Kiệt chứ?
Lâm Thế Kiệt không nói gì khác, chỉ gật đầu: "Đi thôi." "Tôi...
"Có gì muốn nói à?"
Lâm Thế Kiệt thấy dường như Giản Nghệ Hân không có ý muốn đi, cô cắn ông hút do dự, thế là anh dứt khoát kéo ghế ngồi xuống. Dường như rất có kiên nhẫn chờ.
Quán ăn là quán cơm nhỏ, ánh đèn cũng sáng sủa, anh có thể thấy được rõ ràng vết đỏ như ẩn như hiện dưới cổ áo của Giản Nghệ Hân, trên làn da trắng nõn của cô lại càng dễ thấy. Đó là thứ mình để lại.
Nghĩ đến dáng vẻ cô dưới người mình, tâm trạng Lâm Thế Kiệt không khỏi tốt lên.
"Muốn nói gì?" Hiếm khi anh chủ động cất lời.
Ban đầu Giản Nghệ Hân muốn hỏi chuyện mặt dây
chuyền, nhưng không biết sao, khi ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt tràn đầy ý cười của Lâm Thế Kiệt, lại không hỏi được ra.
Anh vui như vậy là vì buổi tối nói chuyện rất vui với Giản Thúy Vy à?
Bọn họ đều tốt nghiệp từ những trường đại học rất tốt, không giống như cô, một kẻ suồng sã không ai cần mà thôi. Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy nhất định có rất nhiều chủ đề chung để bàn.
Giản Nghệ Hân nói, gần như theo bản năng: "Buổi chiều tôi thấy anh và Giản Thúy Vy"
Lời cô nói vừa dứt, không riêng gì Lâm Thế Kiệt, ngay cả cô cũng ngẩn người.
Giản Nghệ Hân, mày đang làm gì thế! Mày cũng đâu phải vợ chính thức của Lâm Thế Kiệt, sao lại như hỏi tội thế này?
Giọng điệu như đang đi bắt gian ấy...
"Nhìn thấy, sau đó thì sao?" Khóe môi Lâm Thế Kiệt khẽ run, lúc đó anh không để ý chung quanh, đương nhiên không thấy Giản Nghệ Hân. Bây giờ nghĩ lại cũng có hơi †ò mò vì sao cô lại tới công ty.
"Tôi... Giản Nghệ Hân nhìn tới đôi mắt chẳng sao cả của Lâm Thế Kiệt, lập tức giống như quả bóng xì hơi.
Cô đứng lên: "Không có gì, tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi." Giản Nghệ Hân đứng lên muốn đi, lại bị Lâm Thế Kiệt gọi lại. Sắc mặt anh dường như trầm xuống: "Giản Nghệ Hân, tôi không thích ai nói chuyện nửa vời."
Trong đôi mắt anh mang theo vẻ không thích.
Một ngọn lửa vô danh bỗng xông lên trong lòng Giản Nghệ Hân, gần như trong nháy mắt, đi tới trước mặt Lâm Thế Kiệt. Bởi vì bây giờ anh đang ngồi, Giản Nghệ Hân cao hơn
ột chút so với anh, cho nên khi Giản Nghệ Hân đột nhiên cúi đầu xuống, Lâm Thế Kiệt vốn không có khả năng tránh thoát.
Hai người môi kề môi, Lâm Thế Kiệt tràn đầy kinh ngạc.
Con ngươi đen nhánh co lại, ngay khi anh đang muốn làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, Giản Nghệ Hân đã hời hợt đứng dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo: "Cảm giác thế nào?”
Ngòn ngọt, mềm mềm...
Cả người như bị điểm huyệt, Lâm Thế Kiệt không kịp phản ứng lại ngay.