Bây giờ cô đã biết rõ Lâm Hàn Tình và Ân Khiết muốn làm cái trò gì, thấy chưa, Ân Khiết còn chưa nói xong, Lâm Hàn Tình đã đứng lên nói chuyện, nhưng Giản Nghệ Hân lại cướp lại hai người bọn họ, nhìn Lâm Chúc Khanh nói: “Ba, chuyện này là do con sai. Lúc nấy Hàn Tình chủ động xin lỗi con, nói chuyện bắt cóc là do em ấy không hiểu chuyện, xin con tha cho em ấy, con chỉ mới do dự một lúc, ai ngờ Hàn Tình lại dùng tính mạng uy hiếp con, nói con không tha thứ cho em ấy thì em ấy không sống nữa... Haizz, xin lỗi, lúc nấy con nên cản em ấy lại”
“Chị, chị...
Lâm Hàn Tình nghe Giản Nghệ Hân nói đạo lý rõ ràng, há †o miệng lại không biết phản bác như thế nào!
Sao Giản Nghệ Hân lại có thể nói mọi chuyện thành như thế chứ?
Cô và Ân Khiết liếc nhìn nhau, không biết vở kịch này phải diễn tiếp như thế nào, rõ ràng phải nên là Giản Nghệ Hân đẩy ngã cô, sau đó ba tức giận dạy dỗ Giản Nghệ Hân mới đúng chứ?!
“Em gái, em là em của Thế Kiệt, cũng là em của chị, chị sẽ không so đo, mau để bác sĩ khám đi” Giản Nghệ Hân nâng mặt Lâm Hàn Tình, vẻ mặt dịu dàng đầy quan tâm. Lâm Thế Kiệt lạnh nhạt nhìn mọi thứ, không phát biểu bất cứ ý kiến nào.
Anh đương nhiên phát hiện ra vở kịch này là do mẹ kế và em gái con của mẹ kế anh đạo diễn, nhưng ba lại thương mẹ kế, cho nên giả vờ không phát hiện ra là được.
“Được rồi, mấy người quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì im hết cho tôi”
Lâm Chúc Khanh đảo mắt nhìn qua mấy cái bánh chưng đã gói xong trên bàn, lạnh lùng nói: “Thế Kiệt đã nói cho ba biết hết chuyện lần này. Hàn Tình, cho dù thế này thì con và cậu Thẩm đều là người sai trước, con đóng cửa ăn năn đi. Còn Giản Nghệ Hân... con cũng phải chú ý”
Nhờ tài ứng biến linh hoạt của Giản Nghệ Hân, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt cũng không cần thiết phải ở lại nữa, trên đường quay về, Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân ngồi chung một xe, đều ở hàng ghế sau, bởi vì khoảng cách quá gần, Giản Nghệ Hân gần như có thể nghe được tiếng thở sâu của Lâm Thế Kiệt.
“Vì sao đã biết rõ là đầm rồng hang hổ mà vẫn tới?”
Lâm Thế Kiệt đồng ý là vì có lý do riêng của anh, nhưng Giản Nghệ Hân cũng không nói tiếng nào đồng ý về nhà cũ cùng anh, anh lại không biết được vì sao.
Bên ngoài cửa sổ dựa núi gần sông, tường đỏ ngói lớn, Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc lâu sau.
“Nếu tôi nói nhớ ông nội thì anh tin không?”
“Em nói thử xem?”
Biết ngay không lừa được anh. Giản Nghệ Hân cười khổ, đáy mắt lại không khỏi hiện lên chút cô đơn. Nhưng cũng không cho Lâm Thế Kiệt nhìn thấy, bởi vì cô luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu bọn họ muốn hại tôi, cho dù tôi có trốn đến chân trời góc biển, bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách, cho nên chuyện này không trốn được”
“Ô?” Một lời giải thích thú vị.
Lâm Thế Kiệt quay đầu nhìn Giản Nghệ Hân, ngoại trừ việc cô khá xinh đẹp ra, thật ra đầu óc còn rất thông mình, biết điều.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Lâm Thế Kiệt đã có loại cảm giác khó hiểu này... Cô gái này chắc chắn không phải người thường, tuy cô nói gia đình cô nghèo khó, nhưng anh sẽ không nhìn lầm khí chất sinh ra đã có sẵn trên người cô.
Khí chất giống hệt anh.