“Anh đẹp trai lần đầu tới đây sao? Có muốn cùng tôi..: Lâm Thế Kiệt không chút nể tình đẩy đám phụ nữ đang sấn tới ra, Chu Loan đã liên lạc với quản lý, tìm được. phòng mà Giản Nghệ Hân và Lâm Thích Phi đang ở rồi: “Tổng giám đốc, chúng ta lên tầng”
Chu Loan vừa nói xong, Lâm Thế Kiệt đã biến mất rồi. Trong căn phòng trên tầng trong khách sạn, Giản Nghệ Hân bị nhét một cái khăn bông màu trắng, vì đã uống rượu, hơn nữa còn đang sợ hãi, nước mắt cô tuôn rơi, nhưng dáng vẻ đáng thương này của cô lại càng kích thích Lâm Thích Phi.
Lâm Thích Phi sờ mặt cô: “Chị ngoan một chút, tôi sẽ không thô bạo như vậy nữa”
Nói xong, Lâm Thích Phi liền tiến tới
“Aaal" Chỉ là, môi anh ta còn chưa kịp chạm vào Giản Nghệ Hân, chợt có một sức mạnh hất ngã anh ta từ phía saut
“Ai đó, dám làm phiền chuyện tốt của ông?... Lâm Thế Kiệt?”
Giản Nghệ Hân nhắm chặt mắt, cơ thể khẽ run rẩy, làn da lộ ra bên ngoài cũng run rẩy theo.
Tuy ban nãy cô cũng đã gọi tên của Lâm Thị cô cũng không ôm hi vọng gì mấy...
“Aaa ~ đừng đánh nữa!”
Sức nặng phía trên chợt nhẹ đi, ngay sau đó có một chiếc áo mát lạnh rơi xuống người Giản Nghệ Hân, cô run rẩy
mở mắt, liền thấy Lâm Thế Kiệt sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt mình.
Đôi mắt anh như tóe lửa.
“Giản Nghệ Hân, lần thứ ba rồi” Lâm Thế Kiệt như nghiến răng nghiến lợi nói lời này.
Lần đầu tiên là bị người yêu cũ của cô, Hà Thuyết bắt cóc, suýt chút nữa bị cưỡng hiếp ở nơi hoang dã, lần thứ hai là bị Thẩm Quân giả vờ làm người của Cục điều tra tội phạm kinh tế đưa đi, tuy anh ta không đạt được mục đích, nhưng cũng khiến khắp nơi bàn tán. Lần thứ ba, không ngờ lại năm trên cùng một giường với em họ anh.
Là một người đàn ông, sao Lâm Thế Kiệt có thể chịu nổi? “Tôi, tôi cũng không biết..” Giản Nghệ Hân lập tức cảm thấy ấm ức, hai mắt cô đỏ ửng nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa biến mất, lúc này ôm áo vest của Lâm Thế Kiệt để che đi cơ thể mình, trông cô càng đáng thương hơn, cô liếc Lâm Thích Phi dưới đất, anh ta đã bị Lâm Thế Kiệt đánh bầm dập rồi.
Nhìn vẻ ấm ức của cô, Lâm Thế Kiệt bất lực thở dài, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Thật ra Giản Nghệ Hân nói đúng, ngoại trừ lần đầu tiên của Hà Thuyết ra, lần thứ hai là có liên quan đến người nhà họ Lâm.
Lâm Thích Phi biết chuyện đã bại lộ, đúng là đã không trộm được gà còn mất nắm gạo, anh ta vội chạy trốn, nhưng vừa ra đến cửa thì liền bị Chu Loan ngăn lại: “Cậu hai, cậu còn muốn đi đâu nữa?”
“Tôi... Lâm Thế Kiệt, anh rốt cuộc muốn làm như thế .
nào?” Lâm Thích Phi biết mình trốn không thoát, có trách cũng chỉ trách anh ta lại có ý chơi đùa Giản Nghệ Hân. Anh ta cắn răng.
Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy chán ghét, bình thường Lâm Thích Phi làm loạn ở bên ngoài cũng thôi đi, trước nay anh vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng bây giờ anh ta... quá đáng lắm rồi.
Lâm Thế Kiệt không để ý đến Giản Nghệ Hân đang ngồi trên giường, mà đi thẳng đến trước mặt Lâm Thích Phi, anh chỉ mới khẽ cử động tay đã khiến Lâm Thích Phi ôm đầu cầu xin: “Aaa! Lâm Thế Kiệt, anh đừng quên chúng ta là người một nhà, aa..”