Nhưng hôn nhân giữa họ hiện tại chỉ là hợp đồng lại không có tình yêu làm nền tảng, lỡ như sinh con xong lại không có trách nhiệm với đứa bé thì sao.
Giản Nghệ Hân muốn giải thích nhưng nhìn vào ánh mắt tha thiết của Chu Loan, cô không biết phải mở lời thế nào. "Tóm lại, tổng giám đốc thực sự tức giận, anh ấy vừa bênh vực cô trước mặt phóng viên xong thì phát hiện cô lén uống thuốc tránh thai, mợ chủ, chuyện này hiện tại rất khó xử. Cô vẫn nên nhanh chóng đi giải thích với tổng giám đốc thì hơn.
Hai bên thái dương Giản Nghệ Hân giật đùng đùng khi nghe Chu Loan lảm nhảm bên tai, thuốc tránh thai trong †ay cô lúc này chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay: "Anh ấy thật sự tức giận sao?”
"Thật chứ" Chu Loan chắc như đỉnh đóng cột.
Tổng giám đốc, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây mà thôi. Ngay sau khi Lâm Thế Kiệt trở lại công ty, anh đã nhốt mình trong văn phòng không muốn làm việc, Chu Loan đã sớm nghe được phong thanh nên nếu bây giờ không doạ Giản Nghệ Hân một chút thì sợ rằng kẻ gặp tai ương sẽ chính là nhưng cấp dưới như bọn họ.
Trước sự doạ nạt của Chu Loan, Giản Nghệ Hân rốt cục cũng biến sắc.
Bây giờ mặt dây chuyền đã không còn, cô ấy vẫn phải dựa vào Lâm Thế Kiệt. Lúc này mà đắc tội với Lâm Thế
Kiệt thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Cô nghĩ nghĩ: "Có thể phiền trợ lý Chu đưa tôi đến công ty được không?” "Được chứ!"
Chu Loan cười tủm tỉm nói, trong mắt đầy tính toán. Hehe, lần này chắc tổng giám đốc sẽ tăng lương cho mình.
Giản Nghệ Hân đang ngồi trong xe suy nghĩ, không biết Lâm Thế Kiệt xử lý chuyện mình bị bao vây công kích như thế nào, nếu cô đã chọc tức anh như vậy, liệu có khi nào anh sẽ không bảo Lâm Hàn Tình đứng ra nói rõ mọi chuyện nữa không?
Càng nghĩ càng mệt đầu.
Xe chạy đến cửa tập đoàn Đế Quốc, Chu Loan sợ Lâm Thế Kiệt giận lây sang mình nên lập tức chạy trốn, Giản Nghệ Hân do dự một lúc mới đi vào trong.
Dọc đường, cô đã đón nhận không ít ánh mắt của nhân viên mới tới được cửa văn phòng, nhưng Giản Nghệ Hân còn chưa đi vào đã nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên từ trong phòng: "Anh Thế Kiệt, đi xem phim cùng em đi. Đó là bộ phim mà em đóng, anh đưa em đi xem nhé, được không."
Giản Nghệ Hân nghe lạnh cả sống lưng, cô suy nghĩ một chút, không lẽ Lâm Thế Kiệt muốn cô giúp anh ngăn chặn mệnh đào hoa sao? Hiện tại vừa vặn là cơ hội để cô biểu hiện, Giản Nghệ Hân ho khan một tiếng, trực tiếp đẩy cửa ra: "Cô Lâm, đã lâu không gặp. Cô đến tìm chồng tôi à?” Giản Nghệ Hân nói xong đi tới trước bàn làm việc của Lâm Thế Kiệt, dịu dàng choàng tay anh rồi nhìn Lâm Nghỉ
Đan với ánh mắt rực lửa.
"Cô... Cô là cái thá gì hả? Chẳng qua chỉ là..." Lâm Nghi Đan còn chưa kịp nói xong đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nên vội vàng chuyển chủ đề, cười với Giản Nghệ Hân: "Tôi và anh Thế Kiệt đã lâu không gặp nên tới †ìm anh ấy ăn cơm”