Giản Nghệ Hân tưởng rằng Thẩm Quân bị Lâm Hàn Tình sai khiến nên anh ta mới lạnh lùng, thậm chí là uy hiếp cô như vậy.
Nhưng cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Vì Thẩm Quân chợt thả Giản Nghệ Hân ra, lấy ra một chiếc máy ảnh, nụ cười dần trở nên đắc ý: “Cô nghĩ vẫn hơi sai một chút rồi, thật sự cho rằng tôi là người của Cục điều tra tội phạm kinh tế sao?” Thẩm Quân lấy thẻ công việc trước ngực ra lắc lư trước mặt cô: “Thứ này, là giả, ngoài đường sáu chục một c: “Anh, anh không phải cảnh sát?!”
“Chẹp, đương nhiên là không rồi” Thẩm Quân híp mắt, lúc này Giản Nghệ Hân mới chợt hiểu ra, hóa ra khi đó những người đi cùng Thẩm Quân đến tập đoàn Đế Quốc đều là diễn viên do anh ta tìm tới, bọn họ lại dám nghênh ngang làm trò đùa như vậy sao?
Không, đây vốn không phải trò đùa.
“Thẩm Quân, tôi hoàn toàn không quen biết gì với anh, anh mạo hiểm bắt tôi đến đây, không cảm thấy rất không đáng sao?” Giản Nghệ Hân Lâm gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, giây phút này mũi cô có chút chua xót, lại chợt có chút nhớ đến Lâm Thế Kiệt.
Lâm Thế Kiệt, anh đang ở đâu?
Liệu anh có biết cô đã bị dẫn đi rồi không...
Vành mắt Giản Nghệ Hân dần đỏ ửng, cô khit mũi, sớm biết thế này lúc đó cô không nên tách khỏi bọn họ, hoặc
cầu cứu Lâm Thế Kiệt, đều tại cô cho răng mình có thể ứng phó được.
“Người đẹp đừng khóc” Thẩm Quân bỗng lên tiếng: “Cô xinh đẹp như vậy, khóc lên sẽ không còn ai thích cô nữa.” Dứt lời, Thẩm Quân đã đặt máy ảnh lên giá, đúng lúc quay về phía Giản Nghệ Hân, đèn flash lóe lên, cô vội quay đầu đi, vì ánh đèn chói mắt đó làm cô hơi khó mở mắt. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh năng chiếu vào ô cửa sổ be bé.
Một giây sau, Thẩm Quân bỗng bật đèn lên, đèn đuốc sáng choang.
“Giản Nghệ Hân, muốn trách thì trách cô đã đắc tội với người khác” Mắt Thẩm Quân thoáng qua tia hung ác, trước giờ anh luôn muốn có được Lâm Hàn Tình, lần này... nếu không phải cô ta thay đổi lấy lòng anh, thì anh sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng nếu người đã được đến rồi, sao anh có thể không nếm chút vị ngọt?
Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã đi tới, Giản Nghệ Hân vùng vẫy kịch liệt, nhưng một giây sau anh ta bỗng đánh vào đầu cô, rồi trước mắt tối sầm, người đã ngất xỉu.
Thẩm Quân nhìn Giản Nghệ Hân đang tựa vào ghế, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.
Không thể không nói, da Giản Nghệ Hân trắng trẻo như búp bê tỉnh xảo, gương mặt không hề trang điểm, nhưng gò má lại nhỏ nhắn mịn màng như trứng gà bóc, thật sự rất xinh đẹp.
“Thật đáng tiếc, từ nay về sau, cô sẽ rớt khỏi vị trí bà Lâm”
Thẩm Quân đã điều chỉnh xong máy ảnh, chỉ cần anh chụp lại bức ảnh mờ ám của Giản Nghệ Hân, dù là giả, thì sức mạnh dư luận cũng đủ khiến Lâm Thế Kiệt từ bỏ một người vợ phóng đấng như cô rồi...
Thẩm Quân chụp xong thì gửi cho Lâm Hàn Tình ngay, rồi nhìn Giản Nghệ Hân ở trước mặt, anh bỗng nổi thú tính, †ạm thời anh vẫn chưa có được Lâm Hàn Tình, không bằng... lấy Giản Nghệ Hân làm lãi đi.
Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã bắt đầu cởi đồ, nhưng một giây sau cửa phòng đã bị đá văng.