“Chưa, chưa từng...
“Sao cô dám chắc?” Giản Nghệ Hân nhướng mắt, cô không hiểu rõ sự vận hành của bộ phận sáng tạo, nhưng cũng biết thật ra lúc riêng tư thì nhân viên cũng thảo luận với nhau về ý tưởng của mình. Cô cần phải điều tra ngọn ngành chuyện này.
“Tôi... ý tưởng của tôi tôi còn không chắc nữa à? Tôi nghĩ xong liền gửi ngay cho cô, hơn nữa người có hiềm khích với tôi cũng chỉ có cô, không phải cô thì còn là ai hại tôi nữa?” Thu Thủy khóc lóc chỉ trích.
Giống như là Giản Nghệ Hân đã thật sự làm chuyện gì đó vô cùng ác độc vậy.
“Thứ nhất, ý tưởng của cô đã bị người khác thấy qua chưa còn chưa chắc chắn; thứ hai, tuy tôi và cô có hiềm khích, nhưng lúc đó tôi đã hất café vào cô, chúng ta hòa nhau rồi, giữa hai chúng ta chỉ có mình cô không phục quay về trả thù tôi; thứ ba, cô nghĩ mình là nhân vật tầm cỡ quốc tế sao? Đến mức khiến người khác phải trộm ý tưởng của cô đem đi bán? Có thể bán được mấy hào?” Giản Nghệ Hân nói ra từng điều một.
Lí lẽ của cô vô cùng rõ ràng, có căn cứ, không chỉ khiến Thu Thủy á khẩu mà đến cả chị Đan cũng ngơ ra.
Người trước mắt này, thật sự là Giản Nghệ Hân chưa từng học đại học sao?
Giản Nghệ Hân nói xong, nhếch miệng nở một nụ cười: “Thu Thủy, cô muốn vu oan cho người khác thì phiền cô
động não suy nghĩ có được không? Nói suông không chứng cứ, có bản lĩnh thì cô lấy bằng chứng ra đây”
Giản Nghệ Hân híp mắt, giống như một con báo sắc bén. Thu Thủy lập tức á khẩu không nói được gì, cô ta nhìn chị Đan với vẻ cầu cứu, chị Đan làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô ta, một lúc lâu sau, Thu Thủy mới nặn ra được một câu: “Giản Nghệ Hân, cô cho rằng chỉ với hai ba lời của cô mà có thể khiến cô trong sạch rồi sao? Chuyện này công ty đã báo cảnh sát rồi, cô đừng mong rũ sạch quan hệt”
“Tôi rũ sạch quan hệ? Tôi lại muốn hỏi cô, tôi đường đường chính chính là vợ của tổng giám đốc, bán đi ý tưởng của cô thì có thể kiếm được mấy đồng? Tôi thèm chắc?” Đời này Giản Nghệ Hân ghét nhất là bị đổ oan, nên lúc này cô hoàn toàn quên mất việc mình cần phải khiêm tốn, cẩn thận, vì cô xuất thân nghèo nàn, nên thường bị người ta coi thường, nhưng Giản Nghệ Hân ghét nhất những người vô duyên vô cớ vu oan cho mình.
“." Thu Thủy á khẩu không nói thành lời.
Bên này gây ầm ï quá lớn tiếng, hơn nữa vừa nãy khi Thu Thủy bước vào lại không đóng cửa - là do cô ta Lâm ý, muốn khiến mọi người nhìn thấy Giản Nghệ Hân xấu mặt, muốn khiến mọi người đều chỉ trích cô, nhưng không ngờ mồm mép Giản Nghệ Hân lại ghê gớm đến vậy!
Bên ngoài phòng làm việc của chị Đan đã đầy ắp người, ai nấy cũng đều hóng chuyện ghé tai vào cửa kính để nghe động tĩnh bên trong, Hà Ngôn dốc sức tách đám người ra, ghé sát vào cửa kính, không dễ gì mới nghe
được ngọn ngành câu chuyện, bọn họ lại dám vu oan cho. Nghệ Hân ăn cắp ý tưởng? Sao Nghệ Hân có thể làm ra chuyện như vậy được?
Sắc mặt Hà Ngôn nặng nề, vội chen khỏi đám người đi ra ngoài, chạy thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 28, nhưng lại bị thư kí ngăn lại, may mà Chu Loan vừa mới trở về từ nhà vệ sinh nhìn thấy, anh ta cũng có chút quen mắt với cô gái hay đi cùng mợ chủ này, nên nhiều chuyện hỏi một câu: “Sao thế?” “Là Nghệ Hân, Nghệ Hân xảy ra chuyện rồi... Hà Ngôn nói một lượt, kể lại chuyện đã xảy ra phía bên dưới, sắc mặt Chu Loan dần dần trở nên nghiêm trọng, sau đó bảo Hà Ngôn về trước rồi anh ta cũng rời đi.
Hà Ngôn nhìn bóng lưng của Chu Loan, thầm cầu nguyện trong lòng.