Đương nhiên là có rồi.
Còn là chuyện lớn liên quan đến tươ ng lai nữa.
Giản Nghệ Hân nở nụ cười tươi rói, đang định trả lời, chợt cảm thấy không khí có gì đó bất ổn, tr ước mắt cô như xuất hiện một bóng đe n...
Cô tưởng rằng là Lâm Thế Kiệt, nh ưng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nh ững thứ màu đen kích thước lớn nhỏ đ ang nhằm vào cô!
Shhl
Giản Nghệ Hân
nào đã từng gặp trường hợp này, suý† chút nữa ném điện thoại trong tay
ra, ngơ ngác một lúc mới nhận ra bên ngoài là một nhóm phóng viên đang c ầm micro và máy ảnh chĩa vào cô.“Bọn, bọn họ đang làm gì vậy?” Giản Ngh ệ Hân nuốt nước miếng, nhìn sang Lâ ml Thế Kiệt ở bên cạnh, chỉ thấy sắc m ặt Lâm Thế Kiệt không có biểu cảm dư thừa nào khác, dường như đã quen th uộc với chuyện này rồi.
“Tổng giám
đốc, làm sao đây?” Tài xế do dự hỏi, trước kia cũng không phải chưa từn g gặp trường hợp này, nhưng bình th ường anh ta đều lái thẳng xe xuống h ầm để xe, lúc đó sẽ có rất ít phóng vi ên đi theo.
Nhưng mà, lần này Lâm Thế Kiệt không định làm vậy.
Anh nhìn phóng viên bên ngoài, thực ra cũng không nhiều người lắm, chắc cũng c hỉ khoảng hơn hai mươi người mà thô ¡, nam nữ đều có, ai nấy cũng đều dốc hết sức để moi được tin mới.
Bọn họ muốn, anh sẽ cho.
“Không cần lái xe qua đó nữa, xuống xe luôn đi” Lâm Th ế Kiệt nói. Anh vừa nói xong, thì đã nghe thấy lời nói có chút lắp bắp củ a Giản Nghệ Hân: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng xuống xe, chúng ta nên tránh đ ¡ thì hơn, ài..”
Chỉ là, chuyện Lâm Thế Kiệt đã quyết định, ai có thể thay đổi? Anh vươn tay đẩy xe ra...
” Muốn chết cũng đừng kéo theo tôi c hứ.
Trán Giản Nghệ Hân đen sì, cô nhìn Lâm Thế Kiệt xuống xe rồi vòng qu a phía sau xe, đám phóng viên kia nh ư là e ngại Lâm Thế Kiệt, không dám l àm gì, thậm chí còn nhường đường ch o anh.
Hôm nay Lâm Thế Kiệt mặc một bộ vest sọc màu xanh, càng tôn lên vẻ địu dàng, lịch lãm của anh, tuy nhiên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh bước đến bên cạnh Giản Nghệ Hân, m ở cửa xe ra, làm một tư thế tay mời. G iản Nghệ Hân lập tức ngơ ra, cô đỏ ửn g mắt, nhưng tuy Giản Nghệ Hân chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, hồ¡ nhỏ cô cũng đã từng được dạy dỗ, cô biết lúc này không thể sợ hãi.
Vậy nên, Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, đ ặt tay vào bàn tay của Lâm Thế Kiệt.
Cô níu tay Lâm Thế Kiệt bước xuống x e, lúc này đám phóng viên lập tức bù ng nổi! Xem ra tin tức nội bộ truyền đ ến hôm qua là thật, Lâm Thế Kiệt thậ † sự rất yêu chiều cô vợ này.
Hai người đứng cạnh nhau cũng là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, tiếng chụp ảnh của máy ảnh không ngừng vang l ên, phóng viên ai nấy đều vô cùng vu¡ mừng, thậm chí đến tiêu đề cũng đã nghĩ xong!”
“Tổng giám đốc Lâm, xin hỏi là tình cảm giữa anh và vợ mình rất tốt sao?”¡ qua có người chụp được vợ anh bị quấy rối, chuyện nà y là thật hay chỉ là lời đồn?”
“Cô Giản, tổng giám đốc Lâm là tổng giám đ ốc có quyền lực lớn nhất thành phố S, có rất nhiều người đều muốn lấy an h ấy, có thể lấy được anh ấy, mời cô h ấy nói ra cảm nhận của mình!”
Khi đó
, ở trong buổi họp báo, bọn họ đã muố n hỏi đến cùng rồi, nhưng e ngại uy l ực của Lâm Thế Kiệt nên bọn họ không dám hỏi gì, bây giờ thấy tâm trạng của Lâm Thế Kiệt dường như rất tốt, bon họ nhất định phải hỏi đến cùng.