Chỉ chốc lát sau xe đã đến trước cửa tập đoàn Đế Quốc, lúc này vừa lúc là giờ nhiều nhân viên đến đi làm, có thể thấy rất nhiều nhân viên văn phòng mặc quần áo công sở mang giày cao gót vội vàng đi ngang qua, trong tay các cô hoặc là cầm theo bữa sáng mới mua được từ bên KFC, hoặc là cầm điện thoại, có một số người đang cúi đầu chơi điện thoại, không biết là đang trò chuyện hay đang xử lý công việc.
Có thể nhìn ra được chờ mong tương lai từ trên người bọn họ.
“Hôm nay tan ca sớm hơn hai tiếng, dẫn cô tham dự tiệc rượu.” Lâm Thế Kiệt nhắc nhở.
“Là tiệc rượu của ông cụ Trình sao?!” Giản Nghệ Hân kích động, lúc trước Lâm Thế Kiệt có nhắc đến lần này sẽ dẫn cô đến tham dự tiệc rượu, cô đã sớm chờ mong được gặp ông cụ Trình, nếu cô… thật sự là con cháu của ông cụ Trình, cô nhất định phải hỏi thử xem vì sao lúc trước ba mẹ cô lại vứt bỏ cô.
Mắt Lâm Thế Kiệt lóe lên chút đen tối: “Ừ.”
“Tốt quá!” Giản Nghệ Hân hoàn toàn không ý thức được, cô gật đầu nói: “Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị xong sớm!” Nói xong, Giản Nghệ Hân nhanh chóng chạy vào tập đoàn Đế Quốc, dùng thẻ nhân viên quẹt thẻ, đứng ở sảnh lầu một chờ thang máy.
“Úi chà, đây không phải là chị dâu của tôi sao? Sao chị lại đến đây một mình vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giản Nghệ Hân không cần xoay người cũng biết đây là Lâm Hàn Tình, cô không biết mọi chuyện đều là do Lâm Hàn Tình tính toán ở phía sau, chỉ là không thích Lâm Hàn Tình lần nào cũng làm trái ý cô, giống như cô thiếu cô ta vài tỉ vậy.
Thấy Giản Nghệ Hân không đến ý đến mình, Lâm Hàn Tình cảm thấy không thú vị, hừ lạnh: “Không phải hôm qua chị bị bắt đi sao? Sao người ta lại thả chị ra rồi? Giản Nghệ Hân, đừng nói là cô…” Cô nói đến một nửa, lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân đột nhiên quay đầu, Lâm Hàn Tình cong khóe môi nở nụ cười châm chọc, quan sát Giản Nghệ Hân cẩn thận lần nữa: “Đừng nói là chị bị người ta làm gì đó rồi nha?”
“Cô thì biết cái gì?” Giản Nghệ Hân nói.
Ngón tay rũ ở bên người siết chặt lại thành nắm đấm. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Hàn Tình, nhưng mà sao cô ta lại biết.
“Tôi đương nhiên là biết rồi. Lúc tan ca, tôi nhìn thấy chị leo lên một chiếc Minibus.” Lâm Hàn Tình hơi mỉm cười.
“Là cô làm?”
“Giản Nghệ Hân, chị đừng có ngậm máu phun người!” Mặt Lâm Hàn Tình trắng bệch: “Tôi ngốc đến thế sao? Nếu là tôi làm, tôi chắc chắn sẽ làm chị không thể quay về, dù sao… Anh Thế Kiệt là của tôi.” Lúc này thang máy tới, Lâm Hàn Tình đi vào, Giản Nghệ Hân chần chờ một lúc rồi cũng vào theo.
Bởi vì hiện tại là thời gian nhiều người đi làm, sau đó lại có thêm mấy nhân viên vào, hai người đều không tiếp tục nói chuyện.
Nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân đã gieo xuống một hạt giống nghi ngờ.
Vào công ty, Giản Nghệ Hân lập tức lao đầu vào công việc sắp xếp vô cùng căng thẳng… Ặc, nói là công việc sắp xếp căng thẳng thật ra cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, tất cả đều là công việc đơn giản nhất, mấy việc chạy chân chẳng hạn như đóng dấu tài liệu giúp người khác, hoặc là tìm kiếm một vài tài liệu gì đó, hoặc là giúp mọi người đặt cơm trưa, mua cà phê.
Tuy Hà Ngôn nói cô không cần làm thế, nhưng Giản Nghệ Hân không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể làm cô thân thiết với các đồng nghiệp.
Những người này đều dựa vào thực lực vào đây, cô làm như vậy cũng đáng.
Nhưng Lâm Hàn Tình vừa vào văn phòng đã tức giận quăng thẻ nhân viên lên bàn, hùng hổ đi vào phòng nghỉ nơ. Giản Nghệ Hân được phân đến bộ phận sáng tạo, nhưng mà cô ta lại bị phân đến bộ phận truyền thông. Thỉnh thoảng bộ phần truyền thông cần phải đi tiếp đón người mẫu hoặc siêu sao đến quay chụp quảng cáo, mấy người đó đều là người nổi tiếng, rất khó hầu, cho nên hai ngày nay Lâm Hàn Tình cũng không được như ý.