"Vết thương nhẹ?" Lâm Thế Kiệt đi tới, ngồi xuống bên giường, động tác của anh khiến chiếc giường mềm mại lập tức lún xuống: "Giản Nghệ Hân, người của tôi không được bị thương dù là vết thương nhẹ, hiểu chứ?”
Nói xong thấy Giản Nghệ Hân đang nhìn chăm chằm mình bằng đôi mắt to tròn chớp chớp đáng yêu, Lâm Thế Kiệt ỷ tay mình dài nên trực tiếp kéo người ta lại gần, có lẽ bởi vì tư thế thuận tiện nên ngay sau đó, Giản Nghệ Hân đã nằm vững trong lòng ngực Lâm Thế Kiệt.
Nhưng anh vẫn chưa nhận ra có điều gì không ổn nên tiếp tục giữ chặt Giản Nghệ Hân: "Đừng nhúc nhích”
Nói xong, anh cúi đầu mở nắp thuốc mỡ, bôi lên tay rồi nhẹ nhàng hướng về phía cổ của Giản Nghệ Hân... "Tôi...tôi tự làm được!”
Giản Nghệ Hân sững sờ, cô có bao giờ thân mật với đàn ông như vậy đâu chứ? Huống hồ, anh ấy còn đẹp trai như vậy.
Cô lập tức vươn cổ muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Thế Kiệt nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt đè lại, lân này giọng nói có chút nặng nề ra lệnh: "Tôi bảo cô nằm yên mà, bộ cô nghe không hiểu tiếng người à?”
Lâm Thế Kiệt chưa bao giờ là một người viển vông, những việc anh đã quyết định hiếm khi vì người khác mà thay đổi, nếu Giản Nghệ Hân không tự bôi thuốc thì một người đang rảnh rỗi như anh cũng không ngại làm thay. Kỹ thuật bôi thuốc của Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng, động tác cũng dịu dàng chậm rãi nên Giản Nghệ Hân không dám
nói chuyện, ngay cả thở cũng không dám.
Cảm giác được bàn tay đó đang di chuyển trên cổ mình, hai bên tai cô liền ửng đỏ...
“Được”
Mãi đến khi được Lâm Thế Kiệt thả lỏng, Giản Nghệ Hân mới nhận ra cô đã hiểu lầm.
Cô vội vàng rời khỏi lồng ngực Lâm Thế Kiệt, lại phát hiện đầu gối trần trụi của cô chạm vào bụng của anh, mặt lại càng đỏ hơn, tay chân không biết đặt ở nơi nào.
“Một ngày ba lần, nhớ chưa?” Sao Lâm Thế Kiệt có thể không phát hiện ra cô gái này không bình thường, nhưng anh cho rằng Giản Nghệ Hân vẫn còn đang căng thẳng vì chuyện buổi chiều, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại đặt thuốc mỡ vào lòng bàn tay cô.
Giản Nghệ Hân ngây thơ mờ mịt gật đầu, lập tức thấy Lâm Thế Kiệt từ trên giường ngồi dậy.
“Anh, anh định đi đâu? Anh không ngủ sao?”
Giản Nghệ Hân đột nhiên vội vàng nói, Lâm Thế Kiệt nhíu mày lại, anh nhìn sang, Giản Nghệ Hân vội vàng xua tay: “Ừm, ý của tôi là đã khuya rồi”
Cô vừa nói cái gì đó?
Vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ thế này? “Tôi đi đâu... cần phải báo cáo với cô sao?” Lâm Thế Kiệt gần như là buột miệng thốt ra, Giản Nghệ Hân bối rối, không lựa lời giải thích, nhưng giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng lắm, lập tức nghe Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng
nói: “Cả ngày hôm nay cô mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Tôi vào phòng làm việc xử lý công việc.”
... Ô, vậy chúc ngủ ngon”
Giản Nghệ Hân đỏ mặt, không dám nhìn Lâm Thế Kiệt, mãi đến khi vang lên tiếng đóng cửa, cô mới bình tĩnh lại.