Lúc này ráng đỏ phía chân trời đã nhuộm đỏ cả một góc trời, vẽ nên cảnh sắc tuyệt đẹp.
Giản Nghệ Hân cúi đầu, mái tóc đã hơi rối, bộ vest đắt tiền khoác trên đôi vai có phần mảnh mai của cô càng khiến cho chiếc áo trông có vẻ dày xụ, lúc cúi đầu dáng vẻ của cô rất dịu dàng.
"Chúng ta về về luôn nhé?" Giản Nghệ Hân cắn môi hỏi. Cô thật sự không muốn ở lại đây nữa, chỉ cần ở lại đây là lại nhớ đến gương mặt của Hà Thuyết, Lâm Thế Kiệt gật đầu, ra lệnh cho tài xế lái xe tới, đồng thời chủ động mở cửa sau cho Giản Nghệ Hân khiến cô thoáng ngạc nhiên. Xưa nay Lâm Thế Kiệt luôn kiêu căng ngạo mạn cơ mà? Hôm nay mặt trời mọc đăng Tây hay sao mà anh lại đích thân mở cửa xe thế này? Nhưng mà Giản Nghệ Hân cũng ý thức được răng có lẽ anh e ngại cô vẫn còn đang sợ hãi, khoé mắt cô cay cay, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Khi chiếc xe đang chạy đều đều trên đường cao tốc, không biết có phải do sự hiện diện của Lâm Thế Kiệt hay không mà con tim vừa rồi vẫn luôn thấp thỏm không yên của cô giờ lại cảm thấy an tâm, bình tĩnh hơn hẳn.
"Về nhà” Lâm Thế Kiệt nói.
"Lâm Thế Kiệt... Sao anh lại biết tôi bị đưa đến đây?" Giản Nghệ Hân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc bị Hà Thuyết giở trò, cô suýt chút nữa đã tưởng rằng mình thực sự xong đời ở chỗ này luôn rồi.
"Trên đời này còn có chuyện mà tôi không biết à?" Lâm Thế Kiệt hỏi.
"... Có rất nhiều là đằng khác, ví dụ, nếu anh biết trước rằng tôi sẽ bị Hà Thuyết bắt cóc thì đã không cần phải chạy xa đến mức này... A xin lỗi, tôi không có ý đó. Giản Nghệ Hân bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời nên vội vàng bịt miệng lại.
Cô chỉ muốn phản bác lại anh theo bản năng chứ không hề có ý trách móc sự sơ suất của Lâm Thế Kiệt khiến
mình bị bắt cóc!
Lâm Thế Kiệt chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như muốn nói vì hôm nay cô đã phải chịu uất ức nên tôi mới không tính toán với cô.
Giản Nghệ Hân cũng không nói gì suốt chặng đường còn lại, bốn mươi phút sau xe dừng lại trước cổng một biệt thự, Giản Nghệ Hân mở cửa xe bước xuống, đợi một lúc không thấy Lâm Thế Kiệt xuống mà thấy hình như anh đang nói gì đó với tài xế.
"Đi thôi”
Lâm Thế Kiệt xuống xe thấy cô vẫn đang đợi ở bên ngoài thì nhướn mày, trực tiếp khoác vai Giản Nghệ Hân đi vào nhà.
Ái chà chà... Ai có thế nói cho cô biết, đột nhiên dịu dàng như vậy là có ý gì không? Giản Nghệ Hân lập tức đỏ mặt, nhưng cô vẫn ngoan
ngoãn đi theo, thấy hai người hơi giận nên rầy rà đôi ba câu, Giản Nghệ Hân không biết trả lời như thế nào, còn Lâm Thế Kiệt thì nói: "Công ty hơi bận”
“Thế nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, nhất là cơ thể gầy gò của bà chủ phải bồi bổ nhiều vào, hôm nay tôi đã hầm canh gà đấy” Dì Liễu vui tươi hớn hở đi dọn cơm, Giản Nghệ Hân lại nhìn về phía Lâm Thế Kiệt.
Bỗng nhiên phát hiện, Lâm Thế Kiệt thực chất không có lạnh lùng như bề ngoài...