CHƯƠNG 113
Cô vừa bưng trà vừa rót nước, còn bóp vao cho dì Liễu, nhưng dì Liễu lại bị cô doạ sợ, cuối cùng đến khi bà sắp sợ phát khóc, nói mình không dám nhận những điều này, bảo Giản Nghệ Hân có chuyện gì thì nói, bà đảm bảo biết gì sẽ nói nấy. Lúc này Giản Nghệ Hân mới nở nụ cười xảo trá, tựa như hồ ly đã đạt được mục đích.
“Trình Nhuận Lãng? Sao tự nhiên mợ lại hỏi về người này?” Nhắc đến Trình Nhuận Lãng, vẻ mặt dì Liễu liền thay đổi.
Giản Nghệ Hân thận trọng ghi nhớ sự thay đổi này, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Nếu cô đoán không nhầm thì Trình Nhuận Lãng chắc chắn là người thân của cô.
“Dì Liễu, cầu xin dì hãy nói cho cháu đi mà!” Giản Nghệ Hân đung đưa cánh tay dì Liễu, bà đành phải đồng ý, chầm chậm giải thích: “Ông Trình là thầy giáo hồi nhỏ của cậu chủ, nói ra thì dài lắm… Sau khi bà chủ qua đời, tính cách cậu chủ liền trở nên lầm lì, khi ấy cậu chủ khá có hứng thú với ngọc thạch, ông chủ bèn tìm cho cậu ấy một người thầy về ngọc, chính là ông Trình này. Nghe nói ông Trình có rất nhiều đóng góp trong phương diện ngọc thạch, chỉ là đã rất lâu rồi không thấy ông ấy xuất hiện nữa.”
Nhge dì Liễu kể lại, đôi mắt Giản Nghệ Hân mở to.
Tim cô đập thình thịch gần như không thể kiểm soát được.
Nói như vậy, mặt dây chuyền trên cổ cô có thể là do ông Trình này làm?
“Mợ chủ sao vậy?”
“À, không có gì, dì Liễu biết địa chỉ hiện tại của ông Trình không?” Giản Nghệ Hân hồi hộp hỏi.
Chỉ cần biết địa chỉ của ông Trình, cô đích thân đến hỏi biết đâu sẽ biết…
Lúc này, trong đầu Giản Nghệ Hân đã bắt đầu tưởng tượng ra rất nhiều thứ, bao gồm cả bà nội cô và ông Trình thực ra từng quen biết nhau, nhưng vì một lý do nào đó mà chỉ có thể lẩn tránh, có lẽ ba mẹ cô vẫn còn sống, chính là người nhà họ Trình…
Tâm trạng Giản Nghệ Hân hơi kích động, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nếu thật sự tìm được ba mẹ…
Cô nhất định phải hỏi bọn họ tại sao lại bỏ rơi cô?
Nhưng dì Liễu lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông cụ Trình vẫn luôn ẩn cư, e rằng chỉ có cậu chủ mới biết được điều này.”
“Thế ạ…”
Giản Nghệ Hân cười mất mát, xem ra cô thật sự chỉ có thể gửi gắm vào Lâm Thế Kiệt.
Sáng hôm sau, một chiếc Ferrari màu đỏ sang trọng đậu bên ngoài cục cảnh sát, Lâm Hàn Tình đội mũ vành rộng ngồi ở ghế lái, trên chiếc mũi xinh xắn còn đeo kính râm màu đen, che kín mít, gần như không ai có thể nhận ra.
“Người đang ở bên trong, lát nữa sẽ đi ra ngoài.”
Lâm Hàn Tình lườm người đang ngồi ở ghế phụ, hơi ai oán nói: “Cô tìm được cô ta bằng cách nào, không ngờ cô ta lại khai ra tôi trước mặt anh Thế Kiệt.”
Nói đến đây Lâm Hàn Tình cực kỳ tức giận, hôm qua anh Thế Kiệt đã nói những lời châm chọc cô, sau này cô càng khó tiếp cận anh hơn.
“Cô Lâm, chúng ta là hợp tác, cô đừng đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác khi xảy ra chuyện như thế, được không?”
Đinh Tuyết Lan ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nói, nếu không phải cô đã đi đến bước đường cùng, thì cô sẽ không đi tìm Lâm Hàn Tình vô dụng này.