CHƯƠNG 107
Vẻ mặt hai người đều rơi vào trong mắt Giản Nghệ Hân.
Cô hờ hững nhìn hai người này, bỗng cảm thấy mệt tim.
Mặc dù trước đây cô từng ăn không no mặc không ấm, thỉnh thoảng cũng sẽ bị người khác bắt nạt và bị đánh, nhưng chưa bao giờ có người dám trắng trợn cầm dao đến giết cô.
Những điều này, đều là vì Lâm Thế Kiệt…
“Giản Nghệ Hân, em không sao chứ?”
Nhận ra vẻ khác thường của Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt vội hỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng bao phủ một lớp sương lạnh.
Giản Nghệ Hân phất tay: “Em mệt rồi, muốn về trước nghỉ ngơi, giao họ cho cục cảnh sát đi.”
Giản Nghệ Hân nói xong, không đợi Lâm Thế Kiệt đáp lại thì cô đã ra ngoài trước.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh tha cho tôi lần này đi…” Giản Nghệ Hân vừa đi, Lâm Nhạn Mỹ lập tức quỳ xuống cầu xin Lâm Thế Kiệt. Mặt mày Lâm Thế Kiệt lạnh lùng, không thèm đoái hoài gì đến cô ta mà dứt khoát gọi bảo vệ đưa người đi.
Bỗng chốc chỉ còn lại Lâm Thế Kiệt và Lâm Hàn Tình.
“Anh Thế Kiệt, em…”
“Lâm Hàn Tình, cô quá trớn rồi.” Câu này trầm thấp và lạnh tanh, như thể cuốn theo cơn gió lạnh từ địa ngục ra, khiến người ta không khỏi run rẩy. Khoảnh khắc Lâm Nhạn Mỹ lao đến ban nãy, Lâm Thế Kiệt gần như vô thức muốn đưa tay ra cản lại, nhưng Giản Nghệ Hân đã có chuẩn bị trước nên mới không bị thương.
Nhưng điều này không có nghĩa là Lâm Hàn Tình không sai.
“Anh Thế Kiệt, người phụ nữ đó có gì tốt chứ? Sao anh lại bảo vệ cô ta? Cô ta không thích anh một chút nào, chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Tại sao anh không nhìn thấy em, anh…”
“Im miệng!”
Lâm Thế Kiệt bỗng vươn tay ra bóp cổ Lâm Hàn Tình, ngay cả đôi mắt sâu thẳm cũng toát lên sát khí, anh nhìn chòng chọc vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hàn Tình: “Đừng tưởng cô có Ân Khiết chống lưng là tôi không dám làm gì cô.”
“Sau này, đừng có động vào cô ấy.”
“Cô ấy không phải người cô động vào nổi đâu.”
Bước ra từ nhà hàng Nhật, mặt trời chiếu rọi lên người, trên đường phố tấp nập người đi bộ qua lại, họ mặc những bộ vest tinh tế, tay cầm điện thoại hoặc tài liệu, bước đi vội vã giữa đám đông, vẻ mặt đều rất tự tin.
Đây là khu vực phồn hoa nhất thành phố S.
Thật sự hâm mộ họ… Giản Nghệ Hân bỗng nở nụ cười buồn bã, từ khi nào cô cũng tìm được giá trị của mình vậy?
“Cô gái à, có muốn vẽ một bức không? Chín mươi nghìn một bức!”
Giản Nghệ Hân nhìn theo tiếng nói thì thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc quần đinh đang liên tục mời khách, gian hàng của anh ta ở cạnh đài phun nước. Bộ quần áo anh ta mặc rất tuỳ ý, sau đầu có một bím tóc nhỏ, trên mũi là một chiếc kính gọng vàng. Anh ta ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, bên cạnh bày rất nhiều ảnh chân dung, còn có rất nhiều dụng cụ như bút lông… “Anh vẽ bao nhiêu một bức vậy?”