Editor: Trà Đá.
“Nè, cậu đã xem bài báo về Khương Đường chưa?”
“Rồi rồi, sáng sớm ngủ dậy đã thấy rồi, a a a, tổng giám đốc Thẩm thật là lãng mạn mà, tớ ghen tỵ chết mất, tớ chẳng mong biến thành Khương Đường, chỉ cần đến được biệt thự để chụp hình là được rồi, a a a, tại sao số tớ lại không được như vậy chứ!”
Hơn năm giờ sang, các nữ nhân viên trong đoàn làm phim <<Người yêu châu báu>> đang tụ tập ở phim trường tán gẫu, nói đơn giản là đang bàn tán về đề tài đang nóng trên blog. Tướng mạo của Thẩm Kình có thể so với nam diễn viên chính con nhà giàu đẹp trai, bản thân rất thu hút phụ nữ, anh khiêm tốn một chút thì chẳng ai biết anh là nhân vật ở công ty nào, nhưng Thẩm Kình lại theo đuổi Khương Đường oanh oanh liệt liệt như vậy, hôm nay Thẩm Kình lại lên giọng ân ân ái ái, lãng mạn như vậy, những người hâm mộ làm sao mà không bàn tán cho được?
Không chỉ bọn họ, mà những nữ nhân viên khác đến đều tụ tập tới bàn tán.
“Cậu xem nhiều hoa như vậy, phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ? Tớ đoán chắc mấy vạn?”
“Thôi đi, hoa hồng là thứ đắt tiền nhất trong ngày Valentine, bên ngoài việt thự có cả một vườn hoa hồng nên chắc không dừng lại con số mấy vạn đâu, lại còn có rất nhiều bồn hoa, có người nghi ngờ là tốn mấy trăm vạn ý chứ. Hơn nữa Khương Đường mặc quần áo phối với trang sức cực kỳ hợp với biệt thự, ai nha, người có tiền………”
“Chậc chậc, như vậy mới hợp một đôi, Lâm Tịch hoàn toàn thảm bại.” Người nói chuyện hạ thấp giọng nói.
“Đâu chỉ là thảm bại, quả thật là bị chết ngay lập tức……. Ha ha ha, mà mọi người nghĩ xem, khi đó nếu Cố Đông Thần và Khương Đường không ly hôn, hai người đi ra đi vào đều được người người hâm mộ, bây giờ ly hôn rồi, Thẩm Kình ngang nhiên đè ép Cố Đông Thần, Khương Đường có tình yêu làm dịu, càng ngày càng xinh đẹp hơn trước kia, còn danh tiếng của Lâm Tịch thì vừa thối mà con đường diễn viên vừa xuống dốc luôn, lúc này Cố Đông Thần chắc chắn không dễ chịu….”
“Ê, đừng nói nữa…… Lâm Tịch tới.”
Mấy người trong vòng bát quái nghiêng đầu, quả nhiên thấy Lâm Tịch và trợ lý của cô ta đang đi tới, nên vội vàng giả bộ tán gẫu chuyện khác, chia nhau đi làm việc. Chỉ là thấy Lâm Tịch đi xa rồi, cảm thấy cô ta sẽ không nghe được gì, nên giọng nói hả hê từ xa truyền tới: “Ngày hôm qua được cầu hôn ngọt ngào như vậy, tỉnh ngủ một giấc đã bị đánh bầm mặt, đáng đời, ai bảo làm Tiểu Tam……”
Trợ lý bị chọc tức, nhưng cô ta biết tiếng lên nói lại đám người kia chỉ làm hạ giá trị của Lâm Tịch, cô ta nhỏ giọng trấn an Lâm Tịch: “Chị đừng tức giận nữa, em nhớ rõ mặt mấy người đó rồi, lát nữa đi tìm phó đạo diễn……”
Lâm Tịch không lên tiếng, đi vào phòng nghỉ của mình, sau khi đã đóng cửa lại, cô ta mới bình tĩnh nhìn trợ lý: “Làm gì không làm, lại đi nhiều chuyện so đo với đám kia.”
Trợ lý muốn nói lại thôi, Lâm Tịch không muốn nghe, nên đuổi cô ta ra ngoài. Trợ lý vừa đi, Lâm Tịch nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Tối hôm qua cô ta ở cùng một chỗ với Cố Đông Thần, mới vừa cầu hôn, nên buổi tối của cô ta trải qua hết sức ngọt ngào, buổi sáng tỉnh dậy, lại nhìn thấy Cố Đông Thần đang đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, bởi vì từ góc độ của cô ta, cô ta chỉ thấy gò má của người đàn ông, tầm mắt buông xuống, tròng mắt đen tĩnh lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, giống như đang hoài niệm cái gì đó, lại có loại giống trong phim truyền hình, sau khi chia tay nữ chính thì đau buồn u sầu.
Sau đó rất nhanh, Lâm Tịch cũng biết được tại sao Cố Đông Thần lại có thần thái như vậy.
Lâm Tịch có thể chấp nhận việc Cố Đông Thần bị Khương Đường cướp đi, nhưng cô ta không thể nào tiếp nhận được việc Cố Đông Thần lưu luyến Khương Đường.
Lâm Tịch lấy điện thoại di động ra, rồi bắt đầu gởi tin nhắn cho người đại diện của cô ta ở Bắc Kinh.
Chỉ người phụ nữ đẹp mới được yêu, một khi tình cảm của Thẩm Kình đối với Khương Đường phai nhạt đi, thì tình cảm của hai người sẽ xuất hiện rạn nứt, chuyện tình cảm bị truyền thông đả kích thì Khương Đường sẽ mất đi hào quang của nữ thần, đến lúc đó, Cố Đông Thần sẽ nhận ra, người phụ nữ đang ở bên cạnh anh ta mới là người đẹp nhất đáng giá đáng quý trọng nhất.