Tình Yêu Nho Nhỏ

Chương 4: Nhưng cố tình, gió dần lớn





Từ ngày có thêm Bối Bối trong nhà, Tiểu Hùng mỗi ngày tan học chuyện đầu tiên làm khi về nhà chính là ngồi xổm trước ổ của Bối Bối, vừa làm bài tập vừa nhìn nó.

Bố Chu là giáo viên hoá cấp ba, nên gần đây thường xuyên có học sinh tới nhà họ Chu để học. Mấy ngày nay Chu Ngộ An cũng đến nhà cô bé. Tiểu Hùng không biết cậu đến là vì Bối Bối, chứ không phải vì ngại nhà mình đông người.

Giống như Tiểu Hùng, Bối Bối cũng được nuôi đến tròn vo. Chu Ngộ An gọi cô là quả cầu lớn để phân biệt với Bối Bối là quả cầu nhỏ.

Cái tên tính ra vẫn dễ nghe. Mỗi lần thấy Tiểu Hùng đuổi theo Bối Bối, Hoa Hâm sợ trời đất không loạn mà ở phía sau kêu to: "Tiểu béo mau chạy đi, đại béo sắp đuổi kịp mày rồi kia... Đại béo đè bẹp mày mất!" Sau đó Tiểu Hùng nổi trận lôi đình, đuổi theo cậu ta.

Tiểu Hùng thích nhất là khi mỗi tối ăn cơm xong, lấy dây buộc Bối Bối, lì lợm kéo Chu Ngộ An nhà kế bên cùng nhau đi bộ.

Cô bé rất thích nghe nhạc. Mỗi lần đi nhà sách đều muốn mua băng nhạc nhưng nghe tới giá cả lại đau lòng không thôi. Lén bố mẹ tích góp một chút tiền tiêu vặt thật lâu mới mua được một cái, cho nên Tiểu Hùng rất yêu quý những cuộn băng nhạc đó, ai hỏi mượn cũng không cho.

Gần đây mới mua băng của nhóm Tiểu Hổ, đi đâu cô bé cũng đều đem theo máy nghe nhạc, không tự giác mà ngân nga theo tiếng nhạc.

Đèn đường miễn cưỡng toả ra ánh sáng. Chu Ngộ An nhìn vào hai cái bóng một lớn một nhỏ lắc lư dưới mặt đất, bên tai là tiếng Tiểu Hùng ngâm nga theo bài hát, tiếng cạc cạc cạc của Bối Bối không biết là bè cho cô bé hay là kêu đại.

Cách đó không xa, có người reo hò, có người cười đùa. Gió mùa thu thổi từng cơn lạnh, lá cây trên cành xào xạc. Đèn đường trên đỉnh đầu chợt loé lên, cậu ngẩng đầu, Tiểu Hùng cũng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn theo.

Ánh sáng màu cam giống như một đôi tay ấm áp mềm mài xoa gò má cô bé. Ánh mắt ngây ngô tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại đột nhiên trở nên vui vẻ vô cùng.

Máy phát nhạc đeo bên hông đang phát bài Thiên đường táo xanh.

.....

Âm nhạc, ánh sao, mọi thứ đều lãng mạn;

Những phiền não và ưu sầu không liên quan đến ta;

Đây là sân khấu của chúng ta,

Toả ra sức quyến rũ lợi thế của hiện tại,

Để mồ hôi tự do trôi đi;

......

Chu Ngộ An nhìn chằm chằm cằm cô bé đến ngây ngẩn, không phải là cậu không hiểu nội dung của bài hát này, chỉ là cảm thấy tiếng ngâm nga của Tiểu Hùng rất dễ nghe.

Đột nhiên quần áo bị kéo lại, Tiểu Hùng phá lệ hưng phấn mà kéo cậu đến dưới cột đèn đường, nhón chân chỉ vào nơi nào đó trên cột đèn, quay đầu hỏi: "Này, hình như ở đó có viết gì đó."

Nhìn chăm chú, quả thật là có.

Ngắm vài lần, Chu Ngộ An đột nhiên muốn túm cô bé đi, Tiểu Hùng lại cố tình ôm cột đèn, có chút vất vả để đọc những chữ kia.

"Hoa, Hâm, yêu, Hùng, Bối, Bối..."

Tiểu Hùng đọc từng chữ một, đọc xong mới ý thức được chính mình vừa mới nói chữ "yêu". Mặt đột nhiên đỏ như bị thiêu cháy. Cô cảm thấy từ này đặc biệt thẳng thắn, cô còn chưa từng nói từ này với bố mẹ mình.

Trước đây trong giờ ngữ văn, giáo viên ra đề bài là "Tôi yêu gia đình tôi". Trong toàn bộ bài viết của Tiểu Hùng, chữ 'yêu' chỉ xuất hiện hai lần ở mở bài và kết bài. Từ 'yêu' này quá mức chung chung, dùng lúc nào cũng có thể, nhưng trong lòng Tiểu Hùng, từ này chỉ có thể nói với người mình yêu.

Khi còn nhỏ, cô bé biết bố yêu mẹ, Kiều Phong yêu A Chu, Lý Tiểu Lang với Tiểu Anh cũng là yêu, nhưng lại không dám nói chính mình yêu ai. Hiện tại đối với Tiểu Hùng mà nói, tình yêu hẳn là chỉ nên tồn tại trong thế giới của người lớn. Hơn nữa cô bé cũng luôn cho rằng, chỉ cần nói với ai đó từ này thì từ này về sau có khả năng là sẽ không thể thoát khỏi người này, thật phiền phức.

Cho nên dù cô bé thích rất nhiều người, nhưng chưa dám gọi là yêu.

"Không biết là ai viết!"

Xấu hổ và giận dữ, Tiểu Hùng chạy nhanh dắt Bối Bối rời xa cột đèn, Chu Ngộ An cũng không thích thú mà theo sau.

Tiểu Hùng lê từng bước, sợ sẽ có những người khác thấy được mấy chữ này, từ đáy lòng sinh ra cảm giác kháng cự, lại nhìn Chu Ngộ An, cậu giống như cũng có chút không được tự nhiên, ngày thường không quá thích nói chuyện lại chủ động chọc ghẹo Bối Bối.

Cô bé đang cân nhắc lát nữa cầm dao thủ công tới đây cạo chữ, thời gian cũng tính toán thoả đáng, bỗng nhiên nghe tiếng kêu của Chu Ngộ An.

"Làm sao vậy?" Tiểu Hùng ngồi xổm bên cạnh cậu, mới vừa cúi xuống đã thấy đống phân của Bối Bối bên chân cậu.

"Mày ăn nhiều thật đó!" Chu Ngộ An dùng ngón tay chọc chọc đầu Bối Bối.

Bối Bối chạy trái chạy phải né ngón tay cậu, mông uốn éo, chốc lát lại cọ mông. Nghe được tiếng cạc cạc phản kháng của Bối Bối, Tiểu Hùng cười đến hào hứng.

Chu Ngộ An liếc mắt nhìn cô một cái, thu ngón tay ôm đầu gối, "Cậu đừng cười, đêm nay nói không chừng nó chạy vào phòng cậu cọ khăn trải giường."

Tiểu Hùng kiêu ngạo mà hừ một tiếng, "Tôi sẽ không cho nó vào!"

Chu Ngộ An nhìn chằm chằm mặt cô, không biết như thế nào lại cười.

Bối Bối cọ rồi lại chạy tiếp, hai người đi theo nó đi qua đi lại, máy phát nhạc đã chạy hết một lần.

Quay đầu lại nhìn cột đèn đường kia, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ có Bối Bối không biết tốt xấu kêu to, còn không dừng hướng đèn mà đi, Tiểu Hùng túm dây thừng vài lần dẫn nó về.

Chờ muốn tới cửa nhà, Chu Ngộ An mới tò mò hỏi cô: "Hoa Hâm......"

Mới vừa nhắc tới tên Hoa Hâm, Tiểu Hùng thoáng chốc như bốc hoả, bực bội mà nói: "Tôi không biết!" Làm lơ Bối Bối đang chống cự, kéo nó trở về nhà.

"Không phải mình viết, sao lại nổi nóng với mình chứ?"

Chu Ngộ An bĩu môi nhìn theo bóng lưng cô, hai người đều không quá vui vẻ mà trở về nhà.



Ngày hôm sau Chu Ngộ An lại đi ngang qua cột đèn đường, cậu đặc biệt chú ý, phát hiện dòng chữ đó đã bị cạo đi, tâm tình Tiểu Hùng dường như cũng tốt hơn.

Hoa Hâm gần đây cảm thấy kỳ lạ, cậu ta cảm thấy Hùng Bối đang trốn mình. Cậu ta không phải yêu quái ăn thịt trẻ con, cậu ta đáng sợ vậy sao?

Đi hỏi Trình Tuyền, Trình Tuyền cũng không biết, lại đi tìm Tôn Phỉ Phỉ gần đây thân thiết với Tiểu Hùng, Tôn Phỉ Phỉ hỏi lại: "Vì sao không thể trốn cậu? Tôi cũng muốn trốn cậu, cậu đừng tìm tôi."

Hoa Hâm:...

Rốt cuộc là sao?

Hoa Hâm cuối cùng kéo Chu Ngộ An lại, còn chưa kịp hỏi thì Tiểu Hùng từ đâu nhảy ra kéo Chu Ngộ An đi.

Ai, thật đúng là kỳ quái.

Trước kỳ nghỉ đông, Hùng Bối lại lần nữa để ý đến cậu ta.

Vào lớp liền thấy Tôn Phỉ Phỉ đang ngồi kế Tiểu Hùng nói chuyện với cô, Tiểu Hùng lại mếu máo, hai mắt sưng như đã khóc. Hôm nay đến lượt Tiểu Hùng trực nhật, Chu Ngộ An đang giúp lau bảng đen. Nếu là ngày thường, cô sẽ cầm đồ bôi bảng mà vui vẻ nhảy nhảy.

"Chuyện gì vậy?" Hoa Hâm đẩy Tôn Phỉ Phỉ, vẫn không dám nói chuyện cùng Hùng Bối, "Sao cậu lại tới lớp tụi tôi?"

Tôn Phỉ Phỉ bĩu môi, Tiểu Hùng nâng đôi mắt sưng sưng như hai quả hạch đào, giọng nói khàn khàn: "Bối Bối chết rồi."

Hoa Hâm vẫn chưa lấy lại tinh thần rằng "lớp băng" của bọn họ đang bị phá, "Ai?"

"Tôi không để ý nó, nó liền chạy đến dưới xe của người ta." Tiểu Hùng khóc nức nở.

Hoa Hâm có chút kinh ngạc nhất thời không biết an ủi thế nào, thấp giọng nói: "Không trách cậu, không trách cậu..."

Chuyện của Bối Bối chưa ai từng trải qua. Sau sự việc của Bối Bối, bố Hùng đang an ủi cô cũng thuận tiện nấu cho cô 'một nồi canh gà'. Tiểu Hùng nghe được nước mắt càng ngăn không được mà khóc.

Bố nói với cô dù là người hay là động vật, ai cũng phải chết đi, giống bố và mẹ, chú Chu và cô Chu cách vách cũng vậy, còn có Chu Ngộ An. Ai sớm hay muộn cũng rời đi. Cô bé cũng sẽ lớn lên, sẽ gặp được nhiều chuyện khác nữa, cho nên bây giờ đừng quá buồn, về sau sẽ còn có nhiều chuyện buồn hơn nữa.

Tiểu Hùng nghe không hiểu, nhưng biết mọi người đều sẽ giống như Bối Bối, sẽ rời xa cô bé. Tiểu Hùng đêm đó khóc không ngừng, như là sói nhỏ tru đến tê tâm liệt phế.

Bố Hùng tự cho mình nói rất có đạo lý còn đang đắc chí, đột nhiên bị doạ như vậy vội vàng kéo ba người nhà họ Chu hàng xóm tham gia cùng.

Trẻ con làm gì cũng tích cực nhưng cũng nhanh quên. Bố Chu nói với cô bé Bối Bối sau này sẽ chuyển thế đầu thai, cô bé cũng dần dần thoát khỏi nỗi bi thương mất đi người bạn nhỏ.

Mối quan hệ với Hoa Hâm cũng khôi phục trở lại, thường ngày cùng nhau làm bài tập.

Bố nói người bạn bên cạnh không biết khi nào cũng rời đi, mặc kệ có đúng hay không, Tiểu Hùng tưởng tượng cảnh chia tay bọn họ, vô cùng luyến tiếc, cho nên có thể làm hoà thì làm hoà vậy, yêu hay thích gì cũng vậy.



Thời gian thật sự như lời bài hát đã viết vậy, vội vàng trôi đi không chớp mắt. Mới khi nào bọn họ còn xếp hàng đồng hát bài Thơ ấu, giây tiếp theo đã ngồi chỉnh tề ở phòng học mới, làm quen với thầy cô và bạn bè mới.

Tiểu Hùng đối với chữ "yêu" này cũng có một cách nhìn khác. Trên đời này không chỉ có tình yêu khắc cốt ghi tâm như Tiêu đại ca với A Chu, mà cũng có tình cảm giữa hai người bạn không tiếc cả mạng cho nhau như Tiêu đại ca, Đoạn công tử với hoà thượng Hư Trúc.

Cô với Chu Ngộ An, Hoa Hâm hẳn là thuộc dạng sau.

Nằm dài trên bàn nhìn chằm chằm sách vở, hai chữ "lớp bảy" như khoe khoang trước mắt, tai nghe phát vài bài nhạc mới.

Tiểu Hùng vừa xoay đầu lập tức thấy Chu Ngộ An đi ngang qua lớp học. Đồng phục xanh trắng đan xen trên người cậu có chút rộng. Cậu đi thẳng qua từng cái cửa sổ. Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Ngộ An cũng quay sang nhìn cô, khoé miệng cũng hơi cong lên.

Tiểu Hùng cười đáp lại cậu, cậu quẹo vào cửa bước vào lớp.

Cửa sổ mới được nước mưa rửa qua, trong xanh như phản chiếu biển xanh vậy.

Hôm nay Tiểu Hùng đổi đĩa nhạc, tai nghe giờ phút này đang phát:

Ngày hôm nay nổi gió, anh cố nắm lấy tay em

Nhưng cố tình, gió dần lớn

Lớn đến mức anh không thể thấy em

......

Cô dường như hiểu ra được bài hát này đang hát cái gì.

-



2142 từ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv