Hôm sau, Brian vừa tỉnh dậy sau cơn sốt. Cậu bé đi từng bước nặng nề xuống giường rồi vào bếp nấu bữa sáng. Thấy sắc mặt cậu tái nhạt nên người làm đã kêu cậu bé vào nghỉ.
Nhưng sợ bị Quân Dao đánh nên Brian vẫn gắng gượng nấu cho xong bữa sáng. Đang trong lúc nấu ăn, Dịch Khải Minh đứng gần bên bàn ăn. Cậu ta dùng tay ăn vụng 1 miếng thịt trong dĩa, thấy thế Brian cũng im lặng.
Trong lúc ăn, Quân Dao lấy miếng thịt bò cho Dịch Khải Liêm và Dịch Khải Minh. Sau đó mới lấy cho mình. Brian thấy trong dĩa hết thịt nên chỉ ăn cơm trắng, vì miếng thịt lúc nãy của cậu đã bị Dịch Khải Minh bóc ăn vụng.
Thấy Brian ăn cơm trắng, Dịch Khải Liêm gắp miếng thịt từ bát của mình sang cho Brian. Thấy thế, Quân Dao liếc mắt nhìn cậu bé. Cậu chưa kịp đưa miếng thịt lên miệng ăn thì cô ta đã ho 2 cái như muốn không cho cậu ăn.
Brian ngước mắt nhìn cô ta, khuôn mặt sợ sệt rồi lấy đũa gắp trả lại miếng thịt cho Dịch Khải Liêm.
-Sao con không ăn?
-Dạ, dạ... con ăn rau được rồi ba
Nói xong cậu bé cúi mặt xuống bàn ăn cơm, thấy mệt nên Brian đứng lên xin phép về phòng ngủ.
Vịn vào cớ đó, Quân Dao lại lên tiếng mắng nhiếc:
-Nó không làm được cái tích sự gì hết trơn, chưa ăn xong là đứng dậy bỏ đi
Nghe Quân Dao cằn nhằn, nên Dịch Khải Liêm nổi nóng. Anh ta sai người giúp việc lôi cậu bé đến bàn ăn, Brian mệt lả người còn bị lôi đi nên cậu bé cảm thấy chóng mặt.
Đứng trước bàn ăn, Brian bị Dịch Khải Liêm đánh liền 2 cái. Quân Dao thấy vậy thì cười mỉm. Brian bị đánh oan nên khóc lớn:
-Con đâu có làm gì đâu ba
-Ba dặn con làm sao? Trong cái nhà này phải biết thân biết phận, phải nghe lời dì. Sao con làm ba nhức đầu quá vậy?
Đánh Brian xong, Dịch Khải Liêm tức giận bỏ lên phòng. Cậu bé lau nước mắt rồi dọn hết chén xuống rửa.
...----------------------------...
Lúc này tại tiệm hoa của Á Hiên, cô đang đứng gói hoa thì Cao Dương xuất hiện. Trên tay cậu là 1 hộp socola được gói tỉ mỉ, Cao Dương lấy hết can đảm bước đến chỗ Á Hiên.
Cậu đưa hộp quà rồi nói:
-...... Á Hiên! Anh thích em, em làm bạn gái anh được không?
Á Hiên nghe câu này liền phì cười:
-Cậu đùa mình hả?
-Không, anh nói thật đó
Thấy Á Hiên không trả lời nên anh nói thêm:
-Xin hãy cho anh cơ hội để yêu em
Nghe đến đây, Á Hiên trầm mặt rồi nói:
-Mình thật sự không đủ can đảm để yêu thêm 1 lần nữa, xin lỗi cậu nhiều
-Không sao, anh đợi em
Cô trầm ngâm, vẫn gói hoa rồi ngước mặt lên:
-Bây giờ tớ chỉ muốn đòi lại Brian sau đó sẽ sống những ngày như trước như lúc ở Pháp
-Anh hiểu nhưng......
Chưa kịp nói thì bà Mallorie xông vào nói:
-Liana, Brian ở nhà ba nó bị hành hạ nhiều lắm. Mau nghĩ cách cứu nó ra
Nghe thấy vậy, Á Hiên chóng mặt dường như cô không đủ sức để đứng. Cô ngồi phịch xuống nền nhà. Cao Dương nhanh chóng chạy lại rồi đỡ cô lên xe lái thẳng đến nhà Dịch Khải Liêm.
2 người đến nơi, họ chạy nhanh đến đập cửa căn biệt thự nhưng không thấy ai ra mở. Một hồi lâu sau, Quân Dao dẫn Brian đến trước mặt họ qua lớp cửa thưa
Cô ta dùng vẻ mặt khiêu khích với Á Hiên rồi đưa tay tát cậu bé 4 cái. Chưa đủ hả giận, Quân Dao dùng tay túm tóc Brian đánh mạnh, mặc kệ sự kêu xin từ cậu bé
Thấy con trai bị hành hạ trước mắt mà Á Hiên không làm gì được, cô đứng ngoài cửa khóc lớn. Dùng tay đập mạnh vào lớp cửa thưa
Quân Dao bật cười khanh khách, rồi giễu cợt
-Từ khi có con mày ở đây, tao thường đem nó ra đánh coi như giải tỏa bất xúc
Á Hiên chảy nước mắt ròng ròng, đôi mắt ửng đỏ, gào to:
-Dừng lại! Tôi xin cô đừng đánh thằng bé nữa. Muốn gì cứ nhắm vào tôi này
Quân Dao dừng lại, quay sang nhìn Á Hiên:
-Đánh mày? Vậy thì quá dễ cho mày rồi. Tao muốn mày chứng kiến cảnh con mày bị đánh. Không biết cảm giác sẽ như thế nào ha?
Cao Dương tức giận, dùng chân đạp mạnh mấy cái vào cửa. Nhưng cũng không đủ sức làm cửa bị gì, Quân Dao cười chế nhạo rồi xách cổ áo cậu bé lôi vào nhà. Brian với tay kêu cứu Á Hiên:
-Mẹ! mẹ ơi cứu con
-Brian! Brian
Giọng Á Hiên run run gọi với theo nhưng cũng vô dụng.
Hôm nay là ngày cô đau khổ nhất khi phải chứng kiến cảnh con trai mình bị hành hạ tàn nhẫn nhưng bản thân mình lại không làm được gì. Cô thất vọng ngồi xuống đường, Cao Dương chạy đến ôm cô vào lòng. Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào căn biệt thự dường như đang suy tính điều gì đó.