Vân Tưởng Tưởng bị nhét thứ cơm kia vào miệng tới tấp. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không được, chỉ đành nuốt những thứ kia vào bụng một cách ấm ức. Hoắc Như Phi ngồi một bên mà cười vang, cô ta vui vẻ nhìn sự thống khổ kia của Vân Tưởng Tưởng. Mấy cô người làm khoái chí cũng tủm tỉm cười hả dạ, dường như họ đã muốn nhìn thấy cảnh này lâu lắm rồi. Chỉ có Mạc quản gia cảm thấy đau lòng, ông chạy đến khuyên ngăn thì lại bị Hoắc Như Phi cho người giữ ông lại, vì tuổi già sức yếu nên sức kháng cự của ông dường như bằng không.
- Khụ khụ khụ....
Vân Tưởng Tưởng vùng vẫy đẩy mạnh người phụ nữ đang cầm cái to lớn kia ra, tay che miệng mà ho ra những tiếng đầy thống khổ.
- Vân tiểu thư, không phải thích lên mặt dạy đời người khác sao? Sao bây giờ lại có bộ dạng như thế này chứ?
Hoắc Như Phi đứng dậy khỏi ghế, cô ta bước đến gần Vân Tưởng Tưởng.
- Cô.....
Vân Tưởng Tưởng ngước ánh mắt lên nhìn, cô ôm lấy cổ của mình, nhìn Hoắc Như Phi đi đến liền có dự cảm chẳng lành.
Hoắc Như Phi thay đổi sắc mặt từ vui vẻ đến tức giận. Cô ta nhăn mặt lại, dùng tay kéo tóc Vân Tưởng Tưởng, kéo cô ngã khỏi ghế thì thôi. Cô ta đẩy mạnh Vân Tưởng Tưởng xuống sàn, đến khi mặt cô áp sàn nhà thì mới thôi. Hoắc Như Phi dùng chân đạp lên mặt Vân Tưởng Tưởng khiến mặt cô áp dí xuống sàn, khuôn mặt có phần méo mó.
- Không phải mày thanh cao lắm sao? Mày nhìn đi, bây giờ tất cả mọi thứ của mày đều đã thuộc về tao rồi. Cái thứ thế thân như mày nên cút đi chứ nhỉ?
Hoắc Như Phi tức giận nói, vừa nói từng câu cô ta lại càng dùng lực chân mạnh hơn.
- Thế thân.....Ha, vẫn chưa biết....... ai là thế thân đâu.....
Vân Tưởng Tưởng cố gắng nói ra một câu rồi nhìn Hoắc Như Phi mà cười.
Hoắc Như phi nhìn nụ cười này của Vân Tưởng Tưởng thì không ngừng ớn lạnh mà nổi da gà.
- Thiếu phu nhân, ngài làm như vậy với cô ta chỉ tổ làm bẩn chân thôi. Chúng ta đừng dây dưa với con đàn bà điên này nữa.
Một ả người hầu nhanh miệng nịnh hót.
Hoắc Như Phi trừng mắt với Vân Tưởng Tưởng một cái sau đó nhấc chân ra khỏi mặt cô rồi rời đi. Mấy cô người hầu cũng thấy thế liền đi theo, mong có thể hầu hạ và lọt vào mắt của cô ta.
Mạc quản gia được thả ra liền chạy đến đỡ Vân Tưởng Tưởng ngồi dậy. Ánh mắt ông đầy vẻ thương xót và đau lòng nhìn gương mặt đầy vết hằn đỏ của Vân Tưởng Tưởng.
- Khụ khụ khụ.....
Vân tưởng Tưởng khó chịu, cô cứ ho chút một chút một không thôi. Hai tay cô liên tục vỗ vào phần trước ngực như để chấn tĩnh lại cơn ho.
- Thiếu phu nhân, cô có sao không?
Mạc quản gia sốt ruột hỏi.
- Cháu....cháu không sao.
Vân Tưởng Tưởng vừa nói vừa phẩy phẩy tay tỏ ý bảo ông bình tĩnh lại.
- Không biết thiếu gia nghĩ sao lại bảo cô ta đến đây ở. Để tôi báo lại với Phu nhân để bà ấy đến đây đòi lại công bằng cho cô.
Mạc quản gia tức giận, đúng phật dậy định đi ra ngoài.
Vân Tưởng Tưởng nhanh tay nắm lấy một phần áo của ông ta. Ông quay lại nhìn cô thì chỉ nhận được mấy cái lắc đầu.
- Đừng. Anh ấy sẽ giật mất. Ông làm như vậy thì công việc của ông cũng mất luôn đấy.
Vân Tưởng Tưởng nói. Ánh mắt cô đượm buồn, cô nhếc miệng cười nhưng khuôn mặt lại đầy sự thống khổ.
- Ông đỡ cháu lên phòng đi.
Vân Tưởng Tưởng nhẹ giọng nói.
Mạc quản gia nghe những lời Vân Tưởng Tưởng nối cũng đành mềm lòng, ông dìu Vân Tưởng Tưởng đi ra khỏi nhà bếp. Hai người khổ sở mãi mới leo được lên chiếc cầu thang dài. Khi đi qua phòng của Cố Minh Thành, cô thấy Hoắc như Phi đang ngồi chễm trệ trên chiếc giường lớn, xung quanh cô at là các cô hầu đàn thây phiên rửa chân, rót trà, đấm bóp vai cho cô ta. Vân tưởng Tưởng chỉ biết đắng lòng, cười nhạt rồi rời đi.