Tôi và anh kết hôn đã gần 2 năm nhưng chưa một lần nào anh động đến tôi. Anh ấy luôn coi tôi như một địch thủ mà hết sứ xa lánh tôi, thậm chí còn đối xử tệ bạc với tôi.
Tôi và anh cũng được coi là thanh mai trúc mã thế nhưng anh chưa một lần nhìn tôi mà luôn nhìn người con gái khác. Vào ngày cưới, tôi đã luôn rất hạnh phúc vì cưới được anh thế nhưng sự vui vẻ đó của tôi vụt tắt khi anh đến muộn và bỏ tôi lại một mình. Khi cha sứ đang hỏi thì anh chỉ lẳng lặng cướp nhẫn và đeo vào cho tôi rồi nhanh chóng ra khỏi buổi lễ. Anh để lại tôi với bao sự nhục nhã mà anh dành cho tôi. Cưới cùng thì cũng chỉ là tôi yêu đơn phương thôi sao?
___________________________________
Trời đã tối.Tôi vừa đi công tác về, vì công việc cho nên tôi phải đi Pháp mất cả một tuần, một tuần ấy tôi rata nhớ anh.
Tôi vừa mới lái xe vào cổng nhà Cố gia thì đã có quản gia Mạc ra đón.
- Chú Mạc, anh ấy về chưa?
Tôi bước xuống xe đã vội vàng hỏi Cố Minh Thành có ở nhà không.
- Dạ thiếu phu nhân, cậu chủ vừa mới về, giờ đang ở trong phòng bếp ạ.
Đáp lại câu nói gượng gạo của tôi. Chú Mạc vui vẻ nói. Ở cái nhà này có nhiều người mà chỉ có chú Mạc là quan tâm tôi và một ít người làm khác nên tôi cũng có vẻ không cô đơn lắm.
Tôi từ từ mở cửa bước vào nhà. Căn nhà to lớn khang trang ngưng lại chỉ có 3 người ở, những người làm thì ở một căn nhà khác ngoài biệt thự này.
Tôi đi qua phòng khách thì thấy anh đang ngồi ăn cơm, tôi cũng không dám cất tiếng gọi chỉ sợ lại làm anh mất hứng ăn cơm. Tôi lặng lẽ bước về căn phòng cũ nát của mình ngày nào, thay một bộ đồ sạch sẽ. Thực ra nói là vợ chồng nhưng chỉ là trên danh nghĩa, cái ngày mà anh cưới tôi về, anh đã ra sức đánh đập tôi và đẩy tôi vào căn phòng nát, chưa sửa sang, nhìn chẳng khác gì phòng giam bốn bức tường cả.
Anh vẫn im lặng ăn cơm, tôi đi qua anh một cách nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Tôi chỉ vừa mới đặt cái bát cơm trắng và đôi đũa xuống bàn thì anh đã đập mạnh đôi đũa xuống đất và bước ra ngoài. Ha, nhìn thấy tôi làm anh thấy ghê tởm như vậy sao.
Tôi chỉ biết gượng cười, nước mắt trào ra, ăn nốt chỗ thức ăn của anh đang ăn dở. Tôi dọn dẹp bếp xong định đi ra phòng khách nhưng không may lại đâm trúng vào anh. Tôi vui vì được đứng gần anh như vậy nhưng niềm vui chớm nở thì đã vội dập tắt. Cố Minh Thành dùng lục đẩy tôi ngã nhào xuống đất, anh ta nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.
- Vân Tưởng Tưởng, cô đừng có mơ mà lại gần tôi, ai cho cô có quyền lấy cái tay dơ bẩn đó chạm vào người tôi chứ.
Đã đẩy tôi ra thì thôi đi, dường như anh thấy tôi thế thì lại gần rồi tát tôi. Tôi đã tự hỏi, tại sao lại tát tôi chứ, tôi có làm gì anh ấy đâu. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
- Cô biết sao tôi tát cô không? Là do cô nhìn tôi với cái ánh mắt đó, cái ánh mắt để người ta thương hại, nhưng tôi không có trúng kế của cô đâu.
- Em, em không có.
Tôi nhìn anh run sợ. Sao anh ấy lại có thể nói như vậy, tôi chưa bao giờ nhìn anh ấy như vậy cả.
- Không có, vậy ánh mắt đó là gì? Cô tưởng cô dùng ánh mát đó thì tôi sẽ thương hại cô sao, cô đừng mơ.
Cố Minh Thành đi đến nắm tóc tôi rồi lại đẩy tôi ra xa. Mặc cho tôi có khóc, có kêu, có van xin thì anh ta vẫn không ngừng đánh đập tôi.