Tháng mười, trời vẫn chưa lạnh mức cóng người, nhưng Phương Nhật Hạ lại mẫn cảm với thời tiết, chỉ hơi lạnh một chút cũng đủ để cô thấu xương.
Ngồi trong văn phòng có máy sưởi, quả thật đã ấm hơn không ít, nhưng Phương Nhật Hạ vẫn như cũ rất lạnh…
Chuyện của Phó Nghê ngày hôm nay khiến tâm tình cô có chút buồn bực, lông mi dài run rẩy, sự kiên nhẫn cũng sắp mất hết.
Lúc này thầy dạy toán công bố kết quả, mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Phương Nhật Hạ giống như “con gái ruột”.
“Bạn học này làm bài thi rất tốt, 4/5! Câu cuối sai một bước dẫn đến kết quả không đúng. Có thể bồi dưỡng thêm!”
Sau đó lại quay sang nhìn Phó Nghê, vẻ mặt không còn hiền từ như vừa rồi: “Còn em, trình độ như này mà còn muốn đấu với người ta! Một câu cũng không đúng. Về sau không có chứng cứ thì đừng vội kết luận, đi về viết bản kiểm điểm nộp lên cho giáo viên chủ nhiệm!”
Khuôn mặt cô ta trắng bệch, muốn há miệng ra nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể cất thành lời.
Cả đám người nhanh chóng giải tán.
Nếu không phải tiếng chuông reo lên báo hiệu tới giờ vào lớp thì Phó Nghê có lẽ phải đối mặt với một sự thật.
Phương Nhật Hạ cao điểm hơn cũng đồng nghĩa với việc cô ta phải nghỉ học!
Phương Nhật Hạ nhìn cô ta một cái rồi quay về lớp.
Suốt cả tiết học Phó Nghê đứng ngồi không yên, “như đứng đống lửa như ngồi đống than”.
Ánh mắt và tiếng xì xào bàn tán xung quanh vang lên không dứt.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
“Tại sao cô ta lại được chọn làm hội phó hội học sinh vậy???”
“Năm trước nhà cô ta mới khuyên góp một cái toà nhà, nhà trường nể mặt nên mới cho cô ta làm hội phó.”
“Nói thật! Cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, vênh váo gì chứ???”
“Cô ta phải nghỉ học thật à?”
“Lúc sáng mạnh miệng lắm, còn không chịu chấp nhận kết quả thi thử, cuối cùng náo loạn một trận, Phương Nhật Hạ người ta là giỏi thật!”
“Thật cmn li kì!!!”
“…”
Mấy lời nói mỉa mai đó cứ quanh quẩn bên tai cô ta, muốn ngừng nghe mà không được!
Bị dày vò nguyên một buổi, Phó Nghê không nghe giảng lọt chữ nào.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Phó Nghê cảm thấy bản thân dường như đã trải qua mấy kiếp nạn, vô cùng khổ sở.
Cô ta ở trong lòng đã mắng bản thân mình ngu ngốc không biết bao nhiêu lần…
Nếu như phải nghì học thật, không chừng bố cô ta sẽ giết cô ta chết mất.
Nhưng Phó Nghê cũng không phải là người không giữ chữ tín, mang cặp vào liền đi tới cửa phòng lớp Phương Nhật Hạ.
Một đám người vẫn luôn chờ đợi động tĩnh, vừa nhìn thấy Phó Nghê đi tới cửa lớp Phương Nhật Hạ thì vô cùng kích động.
Bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Phó Nghê liệu có nghỉ học không???
Lúc Phương Nhật Hạ cùng Ôn Nhu và Giang Vĩ ra ngoài thì bắt gặp cảnh như vậy…
Cô đã sớm quên mất vụ cá cược sáng nay, cũng định sẽ không tính toán, không ngờ đối phương lại chạy tới đây.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phương Nhật Hạ, Phó Nghê càng cúi đầu thấp hơn, thẹn đến đỏ mặt, một lát sau mới khó khăn lên tiếng: “Tôi…tôi xin lỗi…cậu có thể tha cho tôi không?”
Phương Nhật Hạ nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng: “Lúc sáng lại không thấy bộ dạng như con chim cút này của cậu”
Phương Nhật Hạ bình thường tính tình rất tốt, khuôn mặt lại xinh đẹp thanh thuần, không nghĩ tới lại cứng rắn như vậy, hoàn toàn không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn.
Phó Nghê run rẩy, nỗ lực làm cho chính mình không bật khóc.
“Là tôi không đúng…tôi…” cô ta cũng không biết nên nói cái gì, bản thân cô ta lúc đó thật giống như chú hề nhảy nhót thêu dệt, còn mạnh miệng như vậy!
Phương Nhật Hạ: “Thôi bỏ đi. Coi như cho cô một bài học, nhưng nếu lần sau cô còn đi tung tin bịa đặt về tôi thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu.”
Phó Nghê ngẩn người, cô ta cứ nghĩ bản thân phải van xin cô rất lâu thì cô mới đồng ý tha cho mình, không nghĩ tới cô lại…
“Cảm ơn.”
Phó Nghê là thật lòng nói với Phương Nhật Hạ.
Nếu là cô ta, khẳng định sẽ chèn ép Phương Nhật Hạ đến cùng.
Phó Nghê hổ thẹn trong lòng, rốt cuộc cô ta đã biết vì sao Phương Nhật Hạ lại được yêu thích như vậy…