Một buổi sáng bình yên với bầu trời trong xanh, trên đường người người qua lại tập nập, đại sảnh công ty tôi cũng nhân viên nhộn nhịp đi vào cho kịp giờ bấm công buổi sáng.
Cuộc sống cứ cuồn cuộn trôi qua như thế, ai cũng có con đường đi riêng của mình, để tránh va chạm với người khác thì mỗi người sẽ định hướng cho mình một lối đi, chỉ mong lối đi ấy sẽ tới đích như mong muốn.
Hôm nay, khi tôi tới công ty thì cũng như mọi ngày, chào các đồng nghiệp một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc của mình, cô bạn bên cạnh đang nhắn tin với người bạn trai mới quen, trông vẻ mặt của cô ấy thì biết tình yêu dạc dào rồi.
Tôi không muốn làm phiền bạn lúc yêu đương nên tôi an phận ngồi mở máy tính của mình lên và chuẩn bị cho công việc của mình.
Bỗng có điện thoại từ trưởng phòng, tôi nhìn thấy số hiện trên màn hình mà hơi lo, vì bình thường trưởng phòng sẽ rất ít khi gọi cho nhân viên, chỉ khi có việc quan trọng thì mới gọi điện thoại riêng như thế.
Tôi đúng là thụ sủng nhược kinh nha thế nên tôi mang tâm trạng bất an mà nghe điện thoại thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của trưởng phòng: "Tiểu Phụng à, em đem giúp Chị tập hồ sơ trên bàn, đưa qua thư ký của chủ tịch giúp Chị nhé! Chị có việc nên vào trễ xíu nhé em!"
Tôi vâng vâng dạ dạ rồi đến bàn của Chị ấy và thấy có 1 tập hồ sơ nên tôi đã đem đi tới phòng thư ký của chủ tịch. Lần đầu tiên đi lên tầng cao nhất, nên thấy hơi hồi hộp. Nhưng cũng may mấy chị thư ký của chủ tịch không những tài giỏi mà còn rất dễ thương, đúng không hổ danh là thư ký do chủ tịch đích thân đào tạo.
Khi các chị ấy thấy tôi thì hỏi rất lịch sự và thân thiện "em đem hồ sơ lên cho chủ tịch à, chị cảm ơn em nhé, sáng nay có bạn nghỉ phép nên văn phòng thư ký không có ai, nên đành phải nhờ em đem lên, nếu không thì chị đã cho người xuống lấy rồi".
Nghe chị ấy nói mà tôi mát lòng mát dạ, tôi vui vẻ trả lời chị ấy rằng: "Dạ không có gì đâu ạ, em đi thang máy nên nhanh lắm ạ, vậy em gửi chị tập hồ sơ nhé, em xin phép đi xuống làm việc đây ạ" chị ấy vui cười và tiễn tôi tới cửa thang máy rồi tôi vào thang máy và tạm biệt chị ấy, đang lúc thang máy mở cửa thì ở một thang máy dành riêng cho chủ tịch cũng có người bước ra và không ai khác chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết của chúng tôi.
Tuy nhiên, lúc ấy tôi chuẩn bị bước vào thang máy nên không nhìn rõ người, thế nhưng ai ngờ rằng chủ tịch có thể nhìn thấy tôi bước vào thang máy cho nhân viên, tôi cảm giác có ánh mắt nhìn theo bóng lưng tôi. Tôi nghĩ rằng chắc là mình bị ảo giác rồi.
Khi Như Phụng về tới phòng làm việc của mình, còn ở phòng chủ tịch thì anh như có như không hỏi thư ký: "Phòng thư ký mới điều người mới à" thư ký trưởng nghe hiểu ý của chủ tịch liền trả lời: "Dạ cô ấy là nhân viên của phòng hành chính, vì trưởng phòng hôm nay bận nên mới nhờ cô ấy đem tài liệu lên thôi ạ" anh gật đầu tỏ ý đã biết.
Nhưng có trời mới biết từ lần trước anh gặp cô và đến giờ là lần thứ 3 anh thấy cô, nhưng vì dạo này công việc bận rộn nên anh cũng không có thời gian để tìm hiểu tình hình nhân sự mới điều chỉnh.
Buổi chiều anh bảo thư ký trưởng yêu cầu các trưởng phòng của các bộ phận lập danh sách nhân viên của phòng mình, và đánh giá tình hình thực hiện công việc của từng nhân viên rồi gửi báo cáo lên cho anh, nhớ phải thật công bằng và chính xác, nếu để anh biết có gì không đúng sự thật thì sẽ bị xử lý nghiêm trọng.
Thư ký nghe và nhanh chóng truyền đạt thông tin đến nhóm lãnh đạo các phòng, bộ phận của công ty. Mọi người biết là chủ tịch đang muốn giám sát kết quả hoạt động của từng phòng và từng nhân viên, nên họ cũng nhanh chóng bắt tay vào làm báo cáo để báo tình hình cho chủ tịch, phải nói lệnh của chủ tịch như lệnh của trời ai mà giám làm sai chứ.
Đến giờ tan làm các nhân viên rộn ràng tan sở để về nhà sau một ngày làm việc. Như Phụng cũng không ngoại lệ, cô cũng mang balo lên vai và cùng cô bạn đồng nghiệp thân thiết đi ra ngoài, khi đến đại sảnh thấy có một đoàn người đồ vest chỉnh tề đang đứng như tiễn khách hàng quan trọng thì phải.
Thế nhưng vì là những nhân viên cấp thấp nên các cô cũng chẳng để ý mà đi theo phần đường của mình, rồi nhanh chóng về nhà, còn vị chủ tịch của chúng ta, sau khi tiễn khách hàng, thì vừa quay lưng vào đại sảnh thì thoáng thấy bóng dáng bé nhỏ ấy, cũng chính là cô gái có bóng lưng cô đơn ấy.
Mặc dù cô đang nói cười vui vẻ với bạn bè nhưng vẫn luôn phản phất một nét đượm buồn nào đó, khiến người khác chủ ý. Mà người chú ý ấy không ai khác chính là anh chủ tịch của công ty.
Anh cũng rất thắc mắc vì sao mình cứ thường hay chú ý đến cô gái ấy, cô ấy cũng như bao nhân viên khác của mình, thế nhưng anh luôn có cảm giác khác lạ mỗi khi nhìn thấy cô. Khi cô lướt qua anh nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô và các bạn đi khuất trong đám người đông đúc.