Hôm nay, ngày cuối cùng của chuyển công tác. Sáng sớm Như Phụng đã hỏi tiếp tân khách sạn đường đến chợ gần đây. Thế nhưng không ngờ được rằng, vị tổng tài của chúng ta không biết từ đâu cũng đi tới và khi nghe cô hỏi đường tới chợ thì anh không ngần ngại mà nói với cô rằng: "Em đến chợ à, sao trùng hợp vậy, anh cũng định đi dạo chợ ở đây xem có khác so với ở chỗ của chúng ta không."
Nếu như không biết rõ về anh thì có lẽ đã tin những lời anh vừa nói. Nhưng ai mà không biết anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cơm dâng tới tận miệng, nước rót tới tận tay, thì làm gì biết đến việc đi chợ chen chúc và không sạch đẹp bằng trung tâm mua sắm chứ.
Thế là hai người cùng nhau đi chợ, nhưng đúng là chợ ở thành phố lớn có khác, rất sạch sẽ và phong phú. Cô đi tới quầy lưu đồ bán hàng đặc sản ở đây. Cô nhìn thấy những đồ đặc sản của vùng này nên rất thích thú và lựa chọn để mua quà về cho người nhà và đồng nghiệp.
Anh thấy cô chăm chú lựa làm anh cũng cảm thấy vui lây, anh cũng nhờ cô chọn cho anh ít quà để anh đem về nhà cho người nhà. Tuy nói là cô mua quà nhưng người trả tiền cứ là anh, cô chưa kịp trả tiền thì anh đã nhanh chóng đưa cho người bán hàng, điều này làm cô rất không vui nhưng anh nói: "Hôm nay, anh đã nhờ em chọn quà giúp anh nên coi như anh đang trả công em đi, được không. Vì anh thật sự không biết phải mua quà gì cho người nhà cả" thể là cô đành chấp nhận.
Hai người chọn thật nhiều đồ đặc sản ở đây, lúc về cả hai nói cười rất vui vẻ. Nhân cơ hội này anh cũng hiểu được nhiều hơn về tính cách của cô, cô sống rất tình cảm, rất biết quan tâm người khác, mặc dù cô không giỏi thể hiện nhưng cô đều để ở trong lòng, người nhà muốn gì hay thích gì cô đều biết. Cũng như việc anh nói anh muốn mua quà cho gia đình anh thì cô hỏi anh về sở thích của người nhà thế nhưng khi anh nói thì cô đã hiểu và chọn quà rất hợp.
Trên chuyến bay về từ chuyến công tác, cô vì say máy bay nên đã ngủ thiếp đi và anh là người ngồi bên cạnh cô, nên để cô thoải mái anh đã tựa đầu cô vào vai mình, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hai người là vợ chồng hay người yêu chứ có ai nghĩ họ là sếp và nhân viên đâu chứ. Thậm chí trợ lý của anh ở bên cạnh cũng khẳng định hai người có chuyện mờ ám.
Thế nhưng tổng tài của chúng ta rất vui khi nghe trợ lý hỏi hai người đang yêu nhau à, thì anh cười và không trả lời như ngầm thừa nhận, hiểu ngay mà trợ lý như vỡ òa trong vui sướng thì cuối cùng thì cây vạn tuế ngàn năm cũng nở hoa, và cũng thật không ngờ người mà có thể thu phục được trái tim sắc đá của tổng tài chính là một cô gái hết sức bình thường kia Như Phụng. Cô đúng là cứu tinh của thế giới mà.
Khi xuống máy bay thì đã có tài xế tới đón và anh đã nói đưa cô về nhà trước, thế là mọi người cùng lên xe và đưa cô về nhà trước, trên xe hai người ngồi ở ghế sau còn tài xế và trợ lý ngồi ở ghế trước. Trông cô rất mệt mỏi nên anh hỏi cô: "Em có mệt lắm không, em chợp mắt một xíu đi rồi khi tới nhà anh sẽ gọi em dậy" nhìn thấy anh quan tâm mình cô rất cảm động nên đã gật đầu và ngủ thêm một xíu, thật sự cô rất mệt vì đây là lần đầu tiên cô đi máy bay nên chưa quen lắm. Anh bên cạnh lo lắng và chăm sóc cô rất chu đáo, sợ máy lạnh xe làm cô lạnh anh bảo tài xế tăng nhiệt độ rồi chạy từ từ vì sợ làm cô tỉnh giấc.
Khi về đến nhà cô thì cô đã tỉnh và anh cùng mọi người lấy đồ xuống và đưa vào nhà cho cô xong, nhưng vì cô mệt nên anh nhìn cô với ánh mắt ấm áp quan tâm và nói: "Em hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai em cũng nghỉ thêm ngày rồi qua tuần hãy đi làm." Đúng là yêu chiều đến vô pháp vô thiên rồi, hôm nay thứ 4 ngày mai mới thứ 5, ngày mốt thứ 6 vậy mà cô được nghỉ tới qua tuần. Cô nhìn anh và ngại ngùng nói: "Em nghỉ nhiều như vậy không hay đâu, hơn nữa em mua quà cho mọi người trong phòng nên em định mai đem lên cho mọi người," anh nói tiếp: "Em mệt nên nghỉ ngơi đi, hơn nữa dự án của em cũng đã hoàn thành rất tốt nên em được nghỉ ngơi lấy sức để làm các dự án tiếp theo, còn quà thì để mai anh bảo người đem xuống phòng em là được rồi." Cô nghe anh nói như vậy thì cũng không thể phản bác nên đành đồng ý và tạm biệt anh cùng trợ lý và tài xế rồi đi vào nhà.
Trợ lý đứng bên cạnh cảm thấy tuổi thân vì trước giờ sếp chưa bao giờ cho anh được nghỉ sau chuyến công tác cả, đúng như thế anh vừa tạm biệt cô lên xe thì bảo trợ lý chúng ta về công ty, đó đó thấy chưa trợ lý muốn được phản động anh cũng muốn được về nhà thăm người yêu mà, hu hu ướt gì anh là con gái nhưng cũng chưa chắc nha, trước giờ có bao giờ thư ký là nữ mà đi công tác cùng sếp về thì được nghỉ mấy ngày liền đâu chỉ có Như Phụng là ngoại lệ thôi, thể nên trợ lý cũng cảm thấy được an ủi, không phải chỉ mình anh bị sếp hành mà chỉ có mình Như Phụng là được sếp yêu thôi.
Thế là anh cùng trợ lý về công ty tiếp tục công việc cho đến tối muộn, sau khi anh xử lý xong công việc thì nhìn đồng hồ và thấy đã 8 giờ tối thế là anh nghĩ đến không biết giờ cô đang làm gì có còn mệt không, nên anh liền cầm điện thoại và nhắn tin cho cô hỏi: "Em đang làm gì đó, em đã khỏe hơn chưa, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé và nhớ ăn uống nhiều vào, anh thấy em đi máy bay nhưng rất mệt." Anh biết bản thân anh muốn gì, anh đã yêu cô sâu đậm rồi, nên anh muốn trong tương lai trong mọi chuyến công tác dài ngày của anh đều sẽ có cô bên cạnh mình, anh muốn được ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng anh không nỡ nhìn cô mệt mỏi khi đi máy bay hay đi xe vì vậy anh phải tìm mọi cách để cô có cảm giác an toàn khi ở bên anh và yên tâm mà dựa dẫm vào anh dù mệt mỏi hay buồn tủi, khó khăn.
Tối đó anh về nhà ba mẹ để thăm ông bà và tặng quà mà anh đã nhờ cô chọn, khi anh về tới nhà thì ba mẹ anh rất vui vì lần này anh tự động về mà không đợi ông bà gọi, thấy con trai đi công tác về còn biết mua quà cho mình, có lẽ đây là lần đầu tiên chính vì thế mà ông bà hết sức ngạc nhiên và vui mừng.
Khi biết được từ trợ lý quà đó là do một cô gái chọn thì ông bà càng vui vẻ hơn vì biết con trai mình cuối cùng cũng động lòng với một cô gái rồi. Ông bà liền hỏi anh cô gái ấy là ai, khi nào thì anh đưa cô về cho ông bà gặp mặt. Anh nhìn vào ánh mắt tò mò của ba mẹ thì rất buồn cười và không nhịn được mà nhớ đến cô và anh nói: "Con còn chưa tỏ tình với cô ấy, đợi khi nào cô ấy chấp nhận con thì con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ," trời ơi đây là lần đầu tiên con trai họ chia sẻ với họ về chuyện tình cảm và cũng là lần đầu tiên con trai họ yêu đương nên họ thật sự rất rất vui và chờ mong được gặp cô gái đã làm thay đổi được con trai họ.
Trong lòng họ thầm cảm ơn cô đã thay đổi được anh, một người cứng nhắc và không hiểu tình yêu là gì thế mà đã có thể biết vui cười khi nói chuyện cùng họ, và nhìn anh hạnh phúc họ thật sự rất cảm động.
Đến thứ 2 đầu tuần khi cô vừa đến công ty vào phòng thì các đồng nghiệp lần lượt tới cảm ơn quà mà cô đã tặng họ, họ rất thích. Đã thế còn đích thân thư ký của chủ tịch đem quà xuống cho họ, nên họ cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Cô sợ mọi người hiểu lầm nên nói là quà cô chọn nhưng sếp là người trả tiền.
Làm việc đến giờ cơm trưa thì cô cùng người bạn thân và các đồng nghiệp đi xuống nhà ăn để ăn trưa và thật không ngờ khi cô và các đồng nghiệp vừa ngồi xuống thì tổng tài của chúng ta cùng trợ lý cũng đi xuống và lấy đồ ăn giống như những nhân viên khác để ăn trưa. Tuy đây không phải là lần đầu tiên anh xuống nhà ăn để ăn nhưng nhân viên khi thấy anh vẫn rất tò mò vì sếp của họ dạo gần đây thay đổi rất nhiều, cảm thấy thân thiện hơn và càng đẹp trai hơn thì phải.
Còn cô thì tự nhiên cùng mọi người ăn cơm mà không nhìn anh vì cô sợ mình thật sự sẽ động lòng với anh, thế nhưng cô nào biết cô đã thật sự phải lòng anh rồi, có lẽ trong thâm tâm cô đang trốn tránh, vì cô sợ mình sẽ không thích hợp với anh và anh không thích cô, chính vì thế mà cô không giám tiến gần anh hơn mặc dù anh luôn rất quan tâm và chăm sóc cô nhưng cô không có can đảm cũng không giám trèo cao.
Về phần anh thì anh cảm thấy cô giống như đang tránh mặt anh vậy, hôm trước anh nhắn tin cho cô nhưng cô lâu mới trả lời và trả lời rất đơn giản rồi thôi chứ không nói gì thêm, anh cứ nghĩ họ đã hiểu nhau và cô cũng giống như anh cũng có cảm giác với anh nhưng qua biểu hiện của cô khiến anh rất sợ hãi, sợ cô sẽ không thích mình, sợ cô sẽ rời xa anh sợ tình cảm mà anh giành cho cô sẽ tạo nên áp lực cho cô, sợ cô không hiểu được tình cảm của anh mà từ chối anh.
Anh chưa từng co cảm giác lo được lo mất này, cho nên anh tìm mọi cách để đến gần cô hơn, để được gặp cô nhiều hơn và để cô cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh giành cho cô. Ở mọi lúc mọi nơi ánh mắt của anh luôn hướng về phía cô luôn dõi theo cô và khắc ghi hình ảnh của cô. Người ta nói khi yêu thì con người ta trở nên ngốc nghếch, đúng vậy chính là tổng tài này đây, nếu yêu thì nói với cô đi, không nói làm sao mà người ta biết chứ.
Trợ lý nhìn thấy hai người mà cũng thấy gấp thay cho hai người và thế là anh đã chủ động hiến kế cho tổng tài rằng: "Tạo một không khí lãng mạn rồi tỏ tình với cô ấy, cô gái nào mà chẳng thích hoa hồng và nến lãng mạn chứ" tổng tài như được bừng tỉnh thế là anh quyết định tối nay sẽ hẹn cô ra ngoài và tỏ tình với cô.
Nhưng không ngờ những lời hai người đang nói đã bị cô gái người mà được cho là hôn thê của anh nghe được, khi biết được anh thích một cô gái khác thì cô ta không cam tâm, cô ta thua kém ai mà anh không để ý cô lại đi yêu một cô gái khác chứ. Thế là cô không ngần ngại mà hẹn Như Phụng ra ngoài, mặc dù Như Phụng không muốn nhưng khi cô ta nói với tiếp tân có người nhà chờ cô ở quán cafe thì cô cũng không nghĩ ngợi gì mà đi xuống quán cafe. Khi bước vào thì cô ta đã đứng lên và mời cô ngồi xuống.
Mặc dù, cô không muốn nhưng cũng không thể mất lịch sự, nên cô đành ngồi xuống và nghe cô ta nói thao thao bất tiệt về chuyện của cô ta và anh, nào là hai gia đình môn đăng hộ đối, chỉ có cô ta mới xứng đáng với anh và cô ta cũng không quên sỉ nhục cô đỉa mà đòi đeo chân hạt. Cô rất đau lòng và tức giận nhưng cô đã bình tĩnh mà phản bác với cô ta rằng: "Tôi nghĩ có phải cô đã nhầm lẫn gì không, nếu hai người xứng đôi và yêu nhau thì cô phải tin tưởng anh ta và chẳng có lý do gì tôi phải ngồi đây để nghe cô nói chuyện của hai người cả. Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả, chúng tôi chỉ là cấp trên cấp dưới mà thôi, còn việc nếu cô muốn biết rõ hơn thì tìm anh ấy để hỏi chứ không phải tìm đến tôi" nói xong thì cô đứng lên và rời đi.
Khi ra đến bên ngoài cô không cầm được tủi thân mà nép và góc tường và khóc, tình cảm của cô chỉ vừa mới hé chẳng lẽ đã phải vội tắt rồi sao. Cô cũng biết mình và anh không hợp nhau nhưng sao tim cô đau quá. Sau khi khóc xong thì cô đứng lên và quyết định sẽ không nghĩ về nó nữa hãy như trước đây không suy nghĩ thì sẽ không đau. Vì vậy cô quay về công ty và tiếp tục công việc.
Lúc này, điện thoại cô đổ chuông, cô nhìn thì thấy là số của anh gọi tới, cô không nghe máy thế nhưng điện thoại vẫn không cam tâm, nên nó đã đổ chuông tiếp, thế là cô cầm lên và nghe: "Alo thưa chủ tịch" đầu giây bên kia nghe được giọng của cô thì biết cô không vui nên anh hỏi cô: "Em đang làm việc à, tối nay em có bận gì không, anh mời em dùng cơm nhé!" Cô ở đầu giây bên này tim đập rất nhanh nhưng nhớ đến lời nói của vị hôn thê của anh mà đành đau lòng nói: "Dạ xin lỗi chủ tịch hôm nay tôi có việc nên chắc không đi được ạ, giờ tôi đang bận việc xíu nên tôi xin phép ạ!" nói xong cô cúp máy và để điện thoại qua một bên. Cô dặn lòng mình không được buồn, chuyện của anh ta không liên quan đến mình.
Thế nhưng anh thì không được như cô, anh như ngồi trên chảo dầu, anh không hiểu vì sao cô từ chối anh, anh rất buồn và rất sợ cô rời xa mình nên anh vội vàng đi xuống lầu khi anh vừa xuống tới thì thấy cô cũng vừa bước ra cùng đồng nghiệp. Anh đi tới nhưng lúc này cô có điện thoại và cô lấy ra nghe rồi đi thẳng ra ngoài, bỗng có một người đi xe máy tới muốn tông vào cô và anh thấy nên nhanh chóng không suy nghĩ mà chạy tới ôm cô và cả hai người ngã xuống nhưng anh bảo về cô trong vòng tay mình.