Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 3 - Chương 57: Ảo thuật và sinh mệnh



Tối hôm nay Ma thần K không hiện thân, bây giờ bên tổ Chuyên án cũng không nắm được chứng cứ chứng minh hắn ta là người gây án, rất có khả năng là Kiều Tử San ở trong tay hắn ta. Tiếp theo, Donald có thể phối hợp với cảnh sát hành động hay không, đây vẫn là một ẩn số.

Ninh Trừng nghĩ đến vài vấn đề, tâm tình như làn sương mù dày đặc trong bóng đêm, càng thêm nặng nề.

Dường như Lục Mang cũng hiểu được tâm tư cô, anh nắm tay cô thật chặt, “Đừng lo, thế giới này không có tội phạm hoàn mỹ, ai ai cũng có nhược điểm của riêng mình. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cửa đột phá.”

“Vậy nhược điểm của Ma thần K là gì?” Ninh Trừng đột nhiên nhớ tới lúc ở nhà hát, mấy nguyên nhân mà Lục Mang liệt kê với Donald, trong đó có ba điều, hung thủ có lòng hư vinh mãnh liệt, biết che mắt người ta, nghề nghiệp nhất định là có liên quan đến việc biểu diễn trên sân khấu, trong lòng cô vui vẻ, “Anh hoài nghi vụ án xảy ra trong xóm nghèo, hung thủ chính là hắn ta phải không?”

Lục Mang còn chưa trả lời là có hay là không, chuông điện thoại vang lên. Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua cái tên đang hiển thị, lập tức nghe máy, “David, kết quả điều tra bên anh thế nào?”

“Giáo sư Lục, kết quả điều tra rất không lạc quan, lúc vụ án xảy ra, Ma thần K đang biểu diễn ở chỗ khác, có chứng cứ xác thực. Với lại, hắn ta không có động cơ gây án gì, chúng tôi đã điều tra những quan hệ của người chết, bây giờ tất cả chứng cứ đều hướng về người bạn trai cũ đã chia tay của người chết.”

Giọng David rất lớn, Ninh Trừng cũng nghe thấy, trong lòng càng nặng nề. David nói một ít chuyện của Ma thần K trong điện thoại rồi cúp máy.

“Bây giờ chỉ có thể xem tình hình bên Thiệu Hàm Hề, nếu có chứng cứ cho thấy hai người máy trí tuệ nhân tạo Kiều Tử San và Tony do Ma thần K tạo ra, cho dù tạm thời chúng ta không thể chứng minh hắn ta có quan hệ với Queen Cơ, nhưng cũng có thể chứng minh…” Giọng Ninh Trừng càng ngày càng nhỏ, cô đột nhiên không thể nghĩ được một tội danh thích hợp để hình dung tội phạm thông minh như vậy.

“Trí tuệ nhân tạo phát triển nhanh chóng, pháp luật liên quan thì chưa hoàn thiện, đương nhiên chúng ta không thể lấy một tội kinh tế nho nhỏ đấy để tóm hắn ta. Hắn ta giảo hoạt như vậy, không có khả năng sẽ để lại chứng cứ trực tiếp. Nhược điểm anh nói, không phải mấy điều này.”

“Đó là gì?” Ninh Trừng nôn nóng hỏi.

“Lòng hư vinh, dục vọng đối nghệ thuật ảo thuật đã vượt quá mức, thứ này đã trở thành một loại nhu cầu sinh lý với hắn ta, không khác gì tình dục.”

“… Cho nên, anh đang trông cậy vào việc hắn ta lên đài biểu diễn lần nữa, chúng ta hành động?”

Lục Mang không phủ nhận, chỉ cầm tay cô, nắm thật chặt.

Xe về tới nơi, hai người về đến nhà, Thiệu Hàm Hề đã ở nhà chờ, mang đến một tin không hay. Tài liệu sáng chế hai người máy trí tuệ nhân tạo Kiều Tử San và Tony, tất cả đã bị tiêu hủy toàn hộ.

Vốn loại sáng chế phi pháp này đã không thể thấy ánh sáng, bọn chúng cũng không ngu ngốc đến mức đó, để lại nhược điểm.

Từ đây đến nửa tháng sau, tại thành phố London, không nghe được tin tức Ma thần K lên đài biểu diễn.

Tung tích của Kiều Tử San vẫn không rõ, những trẻ em mất tích cũng không tìm được, vụ án rơi vào cục diện bế tắc.

Điều duy nhất có thể an ủi là Donald đồng ý giúp đỡ họ. Vài dòng họ có thế lực hoặc kênh truyền hình muốn mời Ma thần K biểu diễn, ở London, người muốn xem Ma thần K biểu diễn màn ảo thuật “Xuyên qua thời gian và không gian” ngày càng nhiều. Những việc này đều do Donald ở sau thao túng.

Hai tuần sau, tuy Ma thần K không lên đài biểu diễn nhưng đã liên tiếp xuất hiện trước mặt công chúng, cuối cùng, đúng như dự liệu của Lục Mang, hắn ta không thể chống cự được dục theo vọng theo đuổi danh lợi và biểu diễn, đồng ý chuẩn bị một màn biểu diễn đặc biệt.

Ngày hôm sau, khi tin tức truyền ra, Ma thần K và Donald đột nhiên đến cửa hỏi thăm.

Hôm đó, Ninh Trừng và Lục Mang vừa về từ cô nhi viện, nghe thấy cô giúp việc nói hai người kia đến từ sáng sớm, đã chờ khoảng hai tiếng trong vườn hoa.

Ninh Trừng rất kinh ngạc, muốn theo Lục Mang đến vườn hoa gặp họ.

Sân khấu để mời Ma thần K đến biểu diễn lần trước vẫn còn ở đó, bởi vì không dễ dỡ, anh và cô lại luôn bận bịu việc tra án, cho nên không để ý.

Ma thần K nhìn thấy họ, đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói có người muốn xem tôi biểu diễn, tôi cảm thấy nơi này chính là sân khấu tốt nhất. Không biết ngài Lục có thể để tôi mượn sân khấu này không?”

Lời thỉnh cầu này, đừng nói là Ninh Trừng rất kinh ngạc, mà Lục Mang cũng phải âm thầm suy tư một lúc.

Theo lý mà nói, lúc này Ma thần K đã biết họ đang nghi ngờ hắn ta, hẳn là tránh còn không kịp, muốn biểu diễn, cũng nên ở địa bàn của hắn ta, hắn ta lại dám tự mình đưa tới cửa!

Lục Mang không từ chối, “Có thể, nhưng tôi có điều kiện, lần này tôi muốn đích thân thử nghiệm màn ảo thuật xuyên qua thời gian và không gian thần kỳ của ngài Sử đây.”

Tên thật của Ma thần K là Sử Kỳ, nhưng mà hình như không ai trực tiếp lấy họ để gọi hắn ta, Lục Mang gọi như vậy, hình như hắn ta không vui.

Hắn ta không đồng ý với yêu cầu của Lục Mang mà xoay người nhìn Ninh Trừng, “Ngài Lục là đàn ông, sở trường của tôi là để phụ nữ xuyên qua thời gian và không gian. Cô Ninh có dám thử một lần không?”

Lục Mang muốn từ chối, bị Ninh Trừng ngăn lại, cô túm tay anh, đồng ý trước, “Đương nhiên là tôi dám. Nhưng mà tôi cũng có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Ma thần K hỏi lại cô. Dưới đôi mày rậm là một đôi mắt ưng, tóc đen xoăn tự nhiên, nhìn đúng là rất có phong thái của nghệ thuật gia.

“Trước khi để tôi xuyên qua, tôi yêu cầu phải đưa cô Stefanie thật sự trở về. Chuyện này không cò kè mặc cả. Chúng tôi cũng biết, ngài đây có bản lĩnh này.” Ninh Trừng trực tiếp nói rõ.

Lục Mang giận dữ, trào phúng, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một ảo thuật gia, một người biểu diễn nghệ thuật, đối tượng biểu diễn còn phân nam nữ. Sử Kỳ, không phải anh tự xưng là đệ nhất ảo thuật gia biểu diễn Xuyên qua thời gian và không gian ở London sao? Fantastic, splendid and amazing, nhiều từ hình dung như thế cũng không thể che dấu được bản chất vô dụng!”

Ma thần K chuyển hướng sang Lục Mang, cười lạnh nói, “Tôi vô dụng, vậy còn anh? Chúng ta đều biết, London là nơi sản sinh ra thám tử nổi tiếng toàn thế giới. Tôi nhớ một câu nói của một vị thám tử 'trước không có, sau không có ai thay thế được', đại khái là, một khi ảo thuật gia đã nói trắng ra màn ảo thuật của mình, thì sẽ không chiếm được sự tán thưởng của người khác; cũng như thế, nếu anh ta là một thám tử, nói ra cách làm việc của anh, vậy thì sẽ có kết luận đồng dạng, anh ta cũng chỉ một người bình thường, không có gì đặc biệt. Ảo thuật của tôi, tâm lý học tội phạm của anh, không phải bản chất đều giống nhau sao?”

“Bản chất không thể nào giống nhau!” Lục Mang lập tức phản bác, “Anh che dấu, dựa vào thủ đoạn phù hoa lừa gạt người xem. Nếu chỉ là như vậy, anh còn có thể tính là một người biểu diễn nghệ thuật. Nhưng nếu dựa vào biểu diễn ảo thuật để lừa bán trẻ em, đây là tội trái với pháp luật. Tâm lý học tội phạm của tôi không phải dùng để phô trương thanh thế, mà là để vạch trần những kẻ che dấu chân tướng như anh!”

Tốc độ nói chuyện của Lục Mang rất nhanh, giống như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, phát ra từng tiếng vang, giọng cũng không thản nhiên như bình thường mà mang theo sự áp bách.

Ninh Trừng và Donald đều kinh ngạc.

Ma thần K thì chỉ ngây ra một lát, chợt phục hồi tinh thần lại, không cho là đúng mà cười nói, “Vậy thì sao? Màn biểu diễn ngay ngày mai, tôi chỉ biểu diễn một lần, đối tượng biểu diễn chính là một mình cô Ninh. Nếu mấy người sợ, có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào.” Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi.

Đến cửa vườn hoa, đột nhiên hắn ta dừng lại, xoay người, “Với lại, tôi có thể trực tiếp nói cho mấy người, tôi không quen biết Queen Cơ gì hết, phiền các người sau này đừng lấy chuyện phá án để nhiễu loạn cuộc sống của tôi!”

Ma thần K không đợi họ trả lời, xoay người ngạo nghễ rời đi. Donald theo sát sau đó.

“Ngày mai ngài K thật sự muốn tới đây biểu diễn?” Donald hỏi một câu, dường như là cố ý để hai người ở lại trong vườn hoa nghe, chứng minh ông ta đang nỗ lực.

“Vậy phải xem mấy người kia có can đảm này hay không. Không có can đảm này, vẫn nên rời khỏi nhân lúc còn sớm.”

“…”

Ninh Trừng nhìn bóng dáng họ biến mất, xoay người muốn thuyết phục Lục Mang đồng ý buổi biểu diễn ngày mai, anh lại trực tiếp nắm cổ tay cô, “Loại chuyện nhàm chán này, không cần nhiều lời thêm, không có khả năng!”

Nói xong, anh kéo cô đi vào biệt thự.

Ninh Trừng vừa chạy chậm vừa chất vấn anh, “Vì sao lại không có khả năng? Nếu chúng ta không đồng ý, hắn ta sẽ tiếp tục giấu cô Stefanie và cả hai trăm lẻ bảy đứa trẻ mất tích nữa, chắc chắn là có liên quan đến hắn ta. Chúng ta gần như đã lục soát toàn bộ London, vẫn không tìm thấy họ. Bây giờ đây là biện pháp duy nhất, buộc hắn ta đẩy người ra.”

“Hừ, còn không bằng nói thẳng, chỉ số thông minh của anh là số âm.” Lục Mang không dừng lại, kéo cô đi về, “Phương pháp thì có rất nhiều, anh tuyệt đối sẽ không dùng loại phương pháp ngu ngốc nhất này, trừ khi anh chết rồi.”

“…” Ninh Trừng nghe thấy chữ “chết” lạnh như băng anh nói ra, trong đầu đột nhiên xẹt qua một hình ảnh rõ ràng như tia chớp, lập tức ngây ra.

Cô quay đầu nhìn anh, trái tim bắt đầu quặn đau khó chịu.

Mặt trời ở London, rốt cuộc là mọc từ đằng nào?

Lúc Lục Mang ôm cô, nghĩ tới vấn đề này.

Thậm chí, hai người vừa lên giường, anh muốn nằm xuống, cô đã dùng hai tay ôm cổ anh, chủ động kéo anh về phía mình, để anh đè trên người cô, hai tay cô kéo đầu anh xuống, đầu cô thì hơi ngẩng lên, chủ động hôn.

Đồ ngủ trên người cô rất mỏng, gần như là giống không mặc quần áo, Lục Mang cũng chỉ mặc đồ ngủ.

Cơ thể hai người kề sát như thế, mùi hương trên người cô giống như rượu mạnh, khiến anh như say như dại.

Môi lưỡi quấn quýt trong giây lát, lý trí của anh nhanh chóng nhường chỗ cho hormone kích thích.

Đương nhiên, như vậy thì anh vẫn có thể khống chế.

Cô lại không thỏa mãn với nụ hôn nồng nhiệt như bình thường, đột nhiên im lặng. Đôi tay đang ôm cổ anh buông ra, một tay cô kéo tay anh, đặt ở chỗ mềm mại nhất trên lồng ngực cô.

Tay Lục Mang đụng tới nơi mềm mại như thế, gần như là theo phản xạ có điều kiện, nắn bóp, vuốt ve theo độ cong. Xúc cảm như vậy, thật sự quá kích thích với anh.

Anh cảm giác có một ngọn lửa trong cơ thể cháy bỏng dữ dội, dòng khí nóng như dung nham núi lửa lan tỏa khắp cơ thể.

Trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, mạnh mẽ tách hai đôi môi đang dính lấy nhau ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người thở hổn hển, trên mặt cô là hai rặng mây đỏ, trong ánh mắt có sự thẹn thùng, cũng có sự sợ sệt.

“Em làm vậy là có ý gì?” Lục Mang không đợi cô trả lời, khóe môi nhếch lên, tự hỏi tự đáp, “Toàn thân em, từ đầu đến ngón chân, mỗi một tế bào đều đang nói với anh, Lục Mang, làm tình với em đi, hôm nay không làm, sau này sẽ không cơ hội nữa. Là ý này sao?”

Ninh Trừng hơi bực bội, “Loại chuyện này không phải cứ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông là được sao? Lần nào anh cũng nói trắng trợn như vậy, nhưng đến thời khắc mấu chốt, vì sao lại đắn đó nhiều thế? Nơi này là nhà anh, tại sao không thể?”

“Anh nói không thể chính là không thể.” Giọng nói thuần hậu trong trẻo của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo như kim loại, không cho cô hỏi.

Lục Mang kéo tay cô ra, trượt xuống khỏi cô, nằm ngửa xuống bên cạnh, nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngủ của hai người.

Vẫn như cũ, anh đặt tay dưới cổ cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh, một tay còn lại đặt trên lưng cô, đẩy cô về phía mình, cô nằm nghiêng, cơ thể gần như là dán vào người anh.

“Đừng diễn cái trò sinh ly tử biệt bi lụy trước mặt anh, chắc là em cũng biết anh không hề hứng thú với loại chuyện này. Không có sự cho phép của anh, em không thể rời khỏi anh, càng không thể chết. Ngủ đi!” Anh đột nhiên trở nên rất bá đạo, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng giải thích.

Ninh Trừng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ kia.

Lục Mang ôm một người toàn là máu, người này không phải cô, mà là Kiều Tử San, cách họ không xa, một người mặc áo khoác đỏ, giày đỏ, mang mặt nạ đang chĩa súng về phía họ.

Vì sao cô có thể nhìn thấy hình ảnh rõ ràng như thế, nhưng bên trong không có cô? Cô nhất quyết không để loại chuyện này phát sinh!

Trên đầu vang lên giọng nói đã dịu dàng lại của anh, “Đừng lo lắng, đây không phải chuyện lớn gì, anh đã thấy nhiều hung thủ còn hung ác tàn nhẫn hơn, anh biết Queen Cơ là ai rồi. Lần này, Queen Cơ sẽ tự mình đưa tới cửa.”

Ninh Trừng cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, “Ý anh là ngày mai Ma thần K biểu diễn, cô ta cũng sẽ xuất hiện? Vậy thì em càng phải tham gia buổi biểu diễn ngày mai. Anh không được ngăn cản em.”

“Không được, chúng ta sẽ cùng nhau làm. Sống chết có nhau, không phải em nói còn dễ nghe hơn cả hát sao?”

Ninh Trừng nghe thấy chất giọng trầm lạnh động lòng người của anh, không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt đang nhắm chặt, ánh đèn tường màu cam phác họa sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, quyến rũ như ánh trăng. Cô bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông này, cho dù là nhìn từ góc độ nào cũng đẹp trai quá mức.

Dường như anh cảm giác được cô đang nhìn mình, đột nhiên trở người, đối mặt với cô, “Ngủ đi, đừng có lấy sắc dụ anh, anh không chịu nổi sự dụ hoặc trực tiếp như vậy của em.”

Anh vừa nói vừa kéo chăn, giữa hai người có chút chăn, anh ôm chặt cả cô cả chăn vào lòng.

Ninh Trừng gần như là không thở nổi. Anh còn không ngừng cọ tới cọ lui trên má cô.

Hai người ôm nhau rất chặt, giống như một chiếc bánh có lớp kem ở giữa. Anh rất muốn ăn luôn nửa kia của chiếc bánh, chiếc bánh này nhất định là rất ngọt, bởi vì không khí xung quanh vô cùng ngọt ngào.

Đêm nay, hai người cứ chịu đựng sự dày vò ngọt ngào như vậy, mãi cho đến hừng đông.

Lúc ăn sáng, anh nhận vài cuộc điện thoại, giống như bình thường, vừa xem báo vừa ăn sáng, bình tĩnh vô cùng.

Ninh Trừng hỏi anh, nếu màn ảo thuật “Xuyên qua thời gian và không gian” của Ma thần K dùng thế thân là người máy, bây giờ không có thế thân, màn ảo thuật này sẽ tiến hành thế nào? Queen Cơ có thật sự sẽ xuất hiện không, cảnh sát Anh quốc có thể ôm cây đợi thỏ không?

Cô hỏi một đống câu hỏi, đáp án của anh đều là, không cần lo lắng, tất cả đã có anh!

. . .

Ngày hôm nay, đã định trước là một ngày không tầm thường. Người căng thẳng không chỉ có mình Ninh Trừng. Trong nhà Donald tước sĩ, mới sáng sớm không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.

Trong thư phòng, Donald nhìn quảng trường trước nhà qua cửa sổ, đó là quân đội riêng của ông ta. Quân phục thống nhất là màu đỏ, đang đi đều, khẩu hiệu to rõ, chỉ một cái liếc mắt là đã cảm nhận được khí thế.

Nghe được tiếng mở cửa thư phòng, Donald thu hồi tầm mắt, xoay người ngồi xuống sô pha, “Ngài K tới rồi à? Chào buổi sáng, đến đây, mời ngồi.”

Ma thần K mang một bộ tây trang màu đen bó người, đội mũ tước sĩ màu đen, gương mặt tối tăm, không nói không cười ngồi xuống sô pha đối diện Donald, tầm mắt cũng xuyên qua cửa sổ, nhìn người trên quảng trường, “Chỉ vài người như thế? Xem ra lá gan của ngài tước sĩ đây chỉ lớn hơn con chuột một chút, còn nhỏ hơn cả mèo.”

Donald cười lạnh, “Tự mình điều khiển quân đội, có mấy người dám mạo hiểm như thế? Ngài K, chắc chắn hôm nay Queen Cơ sẽ xuất hiện, có thể diệt trừ đám người kia chứ? Người này rốt cuộc là có địa vị gì, có người lợi hại như vậy sao?”

Ma thần K nhếch môi, “Tôi sẽ để ông nhìn xem cô ta lợi hại đến mức nào. Cũng sẽ để ông nhìn thấy, chuyên gia tâm lí học tội phạm tự xưng là thiên tài kia, xấu mặt thế nào trước mặt tôi.”

Hắn ta vừa nói vừa bóp từng ngón tay, khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc, bóp xương ngón tay xong, hắn ta duỗi bàn tay ra, rồi lại từ từ nắm chặt, “Bây giờ bọn chúng đang ở trong sự khống chế của tôi, tôi sẽ để cả đám im hơi lặng tiếng mà chết, cuối cùng cảnh sát còn phải cảm ơn chúng ta.”

Donald đang bưng tách trà uống trà, uống được nửa ngụm thì lập tức buông tách, “Tôi biết ngài K đây là ảo thuật gia, giỏi che mắt người khác. Có thể tiết lộ một chút, làm sao để làm được chuyện này không? Bây giờ tôi đã biết, trước kia anh dùng người máy làm thế thân, vậy giờ thì sao? Anh cũng chuẩn bị thế thân cho bạn gái Lục Mang à? Theo tôi được biết, sáng chế một người máy như thế phải tốn không ít thời gian.”

Ma thần K giận dữ, “Đừng có nhắc lại chuyện này. Ông không biết ảo thuật gia ghét nhất là bị người khác hỏi làm bằng cách nào sao? Nói cho các người biết thì còn gọi là ảo thuật không? Tôi tới chỉ để nói cho ông, tất cả tiến hành theo kế hoạch, nếu ông lâm trận phản chiến, tự gánh lấy hậu quả, tôi cũng có thể nói thẳng với ông, tuyệt đối không chỉ đơn giản như khiến ông thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời.”

Donald thình lình nhìn hắn ta, “Ngày đó anh có tới nhà hát? Vì sao không xuất hiện?”

“Không có vì sao. Tôi chỉ xem chúng muốn làm gì mà thôi, biết người biết ta. Ông yên tâm, mấy chuyện ông làm, tôi sẽ không để trong lòng.”

Trán Donald đầy mồ hôi, “Tôi cũng đâu làm gì, chỉ làm anh nổi tiếng hơn thôi, hiện giờ hầu như ai cũng biết anh là một ảo thuật gia rất tài giỏi.”

“Rất tốt. Hy vọng hôm nay chúng ta hợp tác vui vẻ, qua hôm nay, chúng ta vẫn giống trước kia. Tôi có thể hứa với ông, cậu bé kia, nhất định tôi sẽ tặng cho ông. Lần này là thật!”

Ma thần K nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Donald không nhịn được mà hỏi hắn ta, “Anh, vì sao lại muốn làm như vậy? Là vì Lục Mang vạch trần mánh khóe ảo thuật của bố anh, cho nên anh hận Lục Mang như vậy?”

“Tôi hận anh ta?” Ánh mắt Ma thần K càng hung ác nham hiểm hơn, lạnh lùng nói, “Có lẽ là vậy, tôi hận anh ta, ông sợ anh ta, cho nên chúng ta là đồng minh tốt nhất.”

Ma thần K nhanh chóng rời khỏi, trong đầu hồi tưởng lại chuyện rất nhiều năm trước, hắn ta đứng sau hậu trường nhà hát nhìn thấy cậu bé kia. Một thằng bé khốn kiếp tự cho là mình rất thông minh, lấy chuyện vạch trần chân tướng phía sau màn ảo thuật để làm trò vui.

Bố hắn ta, một người đàn ông hèn nhát xem ảo thuật là sinh mệnh, bởi vì lúc biểu diễn ảo thuật, giết chết một con bồ câu, sau khi bị vạch trần chân tướng đã phải chịu nhục nhã, cuối cùng là lấy chết đuối làm cách thức để tự sát.

Ma thần K cười lạnh, hôm nay hắn ta muốn nhìn xem, cục diện mà hắn ta phải mất một thời gian rất dài để tỉ mỉ thiết kế, một màn ảo thuật dùng người làm đạo cụ, một trò chơi sinh tử có đi mà không có về, tên đó sẽ phá giải như thế nào!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv