Thứ Hai là ngày u sầu và uể oải nhất trong một tuần của người đi làm.
Nhưng mà bắt đầu từ sáng sớm, lời nhắc tin nhắn đến trong nhóm chat nhóm vẫn chưa hề ngừng lại.
Tiêu Vân: Thưa các đồng chí, có một tin tốt và một tin xấu, nghe cái nào trước đây!
Lý Tinh Tinh: Mới sớm ngày ra, đương nhiên là phải nghe tin tốt trước rồi.
Tiêu Vân: Được thôi, tất cả chú ý! Hôm nay Tổng giám đốc Phó sẽ chính thức quay trở lại, nay tôi đến sớm nên đã nhìn thấy khu vực làm việc của công ty chúng ta đã sắp xếp một phòng làm việc riêng cho anh ấy, ngay cả tấm bảng con con cũng treo lên rồi, Vương Tiểu Sơn còn đang loanh quanh trong đấy sắp xếp tài liệu cơ mà.
Lý Tinh Tinh: ? Đây là tin tốt?
Hồ Hạ: Thật sao!! Aaa!ヾ(@^▽^@) ノ
Tin nhắn này của anh chàng được gửi đi cùng thời điểm với Lý Tinh Tinh, ngay lập tức đã tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Lý Tinh Tinh: = = Hồ Hạ cậu đủ rồi đấy, này mà cũng là tin tốt được thế thì tin xấu còn thế nào nữa?
Tiêu Vân: ?♀️Tin xấu là Tổng giám đốc Phó đã bảo anh Hứa nói với chúng ta rằng, chiều nay mỗi người đều phải chuẩn bị một bản báo cáo tiến độ trong khoảng thời gian qua, sau khi anh ấy đến sẽ gặp từng người một.
Lý Tinh Tinh: @HồHạ, bây giờ cậu còn cười được nữa không?
Hồ Hạ:...
Bất kể là tâm trạng của người đi làm thuê có thế nào thì đúng mười hai giờ trưa, Phó Tiểu Vũ đã lái xe đến tòa Tháp đôi.
Vì không còn là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn IM, cho nên cậu đã trực tiếp dừng lại ở bãi đậu xe thông thường và sau đó là sải bước lên tầng văn phòng thuộc về LITE.
Trước đó đã nói là buổi chiều mới đến, thật ra là vì cậu đã lên lịch trình như vậy cho nên Vương Tiểu Sơn đã không xuống đón, người đầu tiên nhìn thấy Phó Tiểu Vũ là Hồ Hạ đang ngồi gần khu vực hành lang.
"Tổng giám đốc Phó đã lâu không gặp! Cuối cùng anh——"
Hai mắt Hồ Hạ sáng rực lên, suýt chút nữa đã bật ra khỏi chỗ ngồi nhưng đi được nửa đường thì dừng lại.
Tổng giám đốc Phó hôm nay...
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên đã dày công chuẩn bị ăn mặc.
Cậu mặc một bộ vest màu ghi nhạt ôm sát người, cổ áo được thắt lại bởi một chiếc cà vạt màu đỏ đô có hoa văn chìm, bên ngoài phối với chiếc áo khoác dáng dài màu đen với hai hàng cúc nhưng chỉ cài vào một chiếc, dưới chân đi đôi bốt Chelsea cổ điển.
Lúc cậu lái xe qua vừa vặn là buổi trưa, bởi vì ánh nắng chói chang quá nhức mắt cho nên trên mặt còn có một cặp kính râm Ray-Ban màu xám.
Chiếc kính phi công với kiểu dáng phách lối như này, không phải người thường nào cũng dám thách thức.
Nhưng vóc người Phó Tiểu Vũ cao gầy, lại cộng thêm mặt nhỏ mũi cao cùng với chiếc kính ấy bèn mang đến cảm giác sắc sảo lại ngạo mạn, nhất thời làm cho đầu óc của Hồ Hạ trở nên trống rỗng.
Tất nhiên Tổng giám đốc Phó bình thường cũng đều như thế, nhưng là cái kiểu đúng mực như đang nhìn thấy nhân tài ngành tài chính vậy, giống như chiếc đồng hồ Rolex mặt số cổ điển màu xanh trên cổ tay kia.
Thế nhưng Tổng giám đốc Phó của ngày hôm nay, từ trang phục đến cách phối màu đều giống như đã bước ra khỏi INS, trên bức ảnh kia còn được gắn nhãn OOTD (1) đẹp nhất.
(1)= Outfit of the Day
"Tổng, tổng giám đốc Phó... anh uống, uống cafe không?"
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng Hồ Hạ lại lắp bắp những hai lần.
"Không cần."
Phó Tiểu Vũ tháo kính râm ra liếc nhìn, tâm trạng của anh chàng này có vẻ không tồi, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười rất nhạt, cậu bèn gật đầu chào một cái rồi mới nói tiếp: "Chào buổi chiều, nhưng đã đến giờ rồi sao cậu vẫn còn chưa đến phòng nghỉ ăn cơm?"
Hồ Hạ hóa đá tại chỗ.
Trong thoáng chốc không biết là Phó Tiểu Vũ cười rồi nói "chào buổi chiều" với mình thì sốc hơn, hay là khi Phó Tiểu Vũ hỏi "sao cậu vẫn còn chưa đến phòng nghỉ ăn cơm" thì sốc hơn.
Nhưng Phó Tiểu Vũ cũng không có ý định đợi câu trả lời của Hồ Hạ, cậu chỉ bỏ lại một câu "Buổi chiều nhớ chuẩn bị xong báo cáo tiến độ nhé" thì đã bước vào bên trong.
Hồ Hạ không phải là người duy nhất rơi vào "sự im lặng đến kinh ngạc", trong toàn bộ khu vực văn phòng LITE không có một ai lên tiếng, chỉ có những tiếng bàn phím lạch cạch vang lên.
"Hứa Gia Lạc."
Phó Tiểu Vũ đã tự bước tới vị trí ngồi phía trong cùng.
Đương nhiên từ trước đó Hứa Gia Lạc đã chú ý đến cậu lúc bước vào, sau khi có hơi uể oải đeo lại cặp kính gọng vàng đang đeo trên đầu, anh mới liếc nhìn ra bên ngoài.
"Morning."
Hứa Gia Lạc trả lời bằng giọng điệu rất bình thản: "Sao đến sớm vậy?"
Anh không đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, mà chỉ hỏi bằng một giọng điệu như thể vẫn đang tập trung vào công việc.
Phó Tiểu Vũ không trả lời ngay, cậu đứng đằng sau ghế, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính——
Không ai thích cảm giác này cả.
Hứa Gia Lạc nhất thời còn cảm thấy lo lắng tột độ.
Thật ra theo lẽ thông thường thì anh không chỉ là đối tác của công ty trong dự án Love is the end, mà còn là một trong những ông chủ của văn phòng này, bằng vai phải lứa với Phó Tiểu Vũ, vì thế đáng lẽ ra anh cũng hoàn toàn có thể có được văn phòng làm việc của riêng mình.
Nhưng anh vẫn luôn rất lười biếng và tùy ý, cho nên có ngồi cùng một chỗ với cấp dưới trong văn phòng thì cũng không nghĩ đó là chuyện lớn gì, cho nên mới không nhờ người sắp xếp đặc biệt cho mình.
Có điều không ngờ là lúc này, Alpha lại chợt hối hận vì quyết định vội vàng của mình.
"Anh đang gấp rút chuẩn bị cho bản báo cáo tiến độ vào chiều nay sao?"
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên hỏi.
"Ừ."
Thật ra cũng không tính là như vậy, vì xét theo lý cũng như chức vụ mà nói, anh hoàn toàn không cần phải báo cáo với cậu.
Nhưng mà bởi vì Hứa Gia Lạc lúc này không được bình tĩnh lắm, cho nên mới đáp lại như thế.
"Vậy thì đừng vội."
Phó Tiểu Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, dứt khoát nói: "Bây giờ là thời gian ăn trưa chúng ta cứ bỏ công việc qua một bên đi, nào đi thôi, tôi mời anh ăn cơm."
Một loạt các cuộc đối thoại này nghe có vẻ như là hời hợt qua loa, nhưng trên thực tế là đã được suy tính từ trước.
Nguyên do cậu đến công ty sớm cũng đã nghĩ kỹ rồi, vào lúc này dùng lý do đó để tìm Hứa Gia Lạc đi ăn cơm trưa là một việc làm hoàn toàn hợp lý.
Hứa Gia Lạc rơi vào sự im lặng trong thoáng chốc.
Tại sao Phó Tiểu Vũ lại đến tìm anh đi ăn?
Nếu như nói là công việc, trước đây khi hai người họ cũng là mối quan hệ cộng sự thì Phó Tiểu Vũ một người luôn kiểm soát chặt chẽ lượng calo nạp vào cơ thể hàng ngày, căn bản sẽ không bao giờ tính đến chuyện ăn uống cùng người khác.
Nhưng sự xuất hiện hôm nay của cậu, không khỏi khiến Hứa Gia Lạc nghi ngờ.
Mà Hồ Hạ đang ngồi ở vị trí khác, thậm chí còn muốn dỏng tai lên để nghe cho rõ bên này đang nói cái gì.
"Phó Tiểu Vũ, tôi thực sự không thích ăn salad đâu nhé."
Phản ứng của Omega cũng rất nhanh, sau đó lại cười nói. Câu nói này của anh thật ra rất ghê gớm, tuy là mang ý từ chối nhưng lại nhẹ nhàng giống như một lời đùa giỡn.
"Ok." Phó Tiểu Vũ thẳng thắn đáp lại: "Tôi đã nhờ Vương Tiểu Sơn đặt bàn ở Steak House rồi, bít tết ở nhà hàng này rất ngon."
Omega thế mà lại trực tiếp đưa ra một phương án giải quyết.
"... Vậy được rồi."
Hứa Gia Lạc thực sự bắt đầu đau đầu rồi đấy.
Nói tới đoạn này, ngược lại đã khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như ngay câu đầu tiên Alpha nói rằng mình muốn nghỉ ngơi một mình, vừa hợp tình hợp lý lại không đến mức lúng túng như vậy.
Có điều anh lại đệm vào một câu thế kia, trái lại đã khiến bản thân không có cách nào tiến lùi tự nhiên được, bởi vì nếu còn từ chối thì chính là cố ý sẽ khiến cho Phó Tiểu Vũ vừa mới trở về nhưng đã bị mất mặt trước những nhân viên cấp dưới.
Trên thực tế bất kể là ai cũng đều có thể thấy được phong thái của Omega này nổi bật, rạng ngời đến thế nào.
Vậy nên cho dù có ra sao, Hứa Gia Lạc cũng không muốn Phó Tiểu Vũ bị bẽ mặt.
Anh không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy cầm chiếc áo khoác của mình lên và bước ra ngoài cùng với cậu. Omega xịt lên người loại nước hoa có mùi tuyết tùng để che đi tin tức tố, mùi hương đó rất thơm và dễ chịu.
Vào khoảnh khắc ấy, ý thức của Hứa Gia Lạc đột nhiên có chút cảnh giác rằng, ngay cả khi anh muốn giữ khoảng cách với Phó Tiểu Vũ thì mối quan hệ xã giao giữa hai người đối với cậu mà nói có lẽ cũng không thể phá vỡ được.
...
Những gì xảy ra trong vài ngày tiếp theo, đều xác minh được linh cảm trước đó của Hứa Gia Lạc——
Phó Tiểu Vũ đang vụng về đến gần anh.
Mỗi ngày Omega đều hẹn anh ăn cơm trưa.
Từ bít tết đến sushi Nhật Bản rồi lại đến trà chiều trong khách sạn lớn, không có đồ ăn chay hay đồ ăn không lành mạnh nào để đến mức Hứa Gia Lạc phải thốt lên một câu mượn cớ như kiểu "đừng ăn lá cây" một lần nữa.
Nói thật thì ngay cả Hứa Gia Lạc cũng phải nói rằng những quán ăn Phó Tiểu Vũ tìm đến đều là những quán hạng nhất, vừa có phong cách lại vừa ăn ngon.
Omega này chắc chắn đã làm bài tập về nhà.
Hứa Gia Lạc tin chắc vào điều này, Phó Tiểu Vũ có lẽ chính là kiểu người như thế, một khi đã coi cái việc mời ăn cơm như một chiêu trò chiến lược nào đó, cậu có thể sẽ chọn nhà hàng một cách thận trọng như đang đọc một bản báo cáo vậy.
Nhưng Hứa Gia Lạc không thể không thở dài——
Thật đấy, cho dù bạn có muốn đến gần một người thì cũng không thể ngày nào cũng mời người đó ăn cơm được, đây là những lời khuyên vàng ngọc của anh đó.
Giữa khoảng thời gian này, có một lần Hứa Gia Lạc còn phải giả vờ mời Hồ Hạ và Tiêu Vân đi ăn lẩu cùng để trốn tránh, nhưng không ngờ là cái tên tài lanh nhất thế giới Hồ Hạ kia lại lon ton chạy đi mời Phó Tiểu Vũ: "Anh Hứa mời ăn cơm kìa, anh Phó có đi cùng không? Ăn lẩu đấy!"
Phó Tiểu Vũ còn đi thật, cho dù là lẩu thì cậu cũng đến còn tự gọi cho mình một nồi lẩu thanh đạm một người ăn.
Dấu hiệu đương nhiên không chỉ là bữa trưa, Phó Tiểu Vũ sau khi tan làm còn tìm anh nói chuyện trên Wechat.
Đương nhiên với chỉ số IQ của Omega này, thực sự sẽ không còn viện cớ là nhắn tin nhầm người nữa, chiến lược của Phó Tiểu Vũ vẫn theo kiểu cũ—— bàn công việc.
Tất nhiên Alpha sẽ nói thẳng: Tổng giám đốc Phó, sau khi hết giờ làm việc là thời gian cá nhân của tôi, cho nên sẽ không nói về chuyện công việc.
Vì thế Omega đã trực tiếp nhắn lại rằng: Đúng rồi, chiếc vòng Cartier của anh đã tìm được chưa?
Bây giờ thì hay rồi, người này còn thật sự tìm được chuyện riêng để tán gẫu.
- . -: Tìm rồi nhưng không thấy.
Phó Tiểu Vũ: Xin lỗi nhé, Hứa Gia Lạc. Hay là để tôi đền anh một cái?
Cậu vừa gửi xong tin nhắn kia đã nhanh chóng thu hồi, nhưng lần này không được ăn may như lần trước nên đã thật sự bị Hứa Gia Lạc tóm được.
Alpha giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn đó, đợi Phó Tiểu Vũ gửi lại một cái khác xem cậu chàng này rốt cuộc muốn sửa thành cái gì.
Phó Tiểu Vũ: Xin lỗi nhé, Hứa Gia Lạc. Hay là để tôi tặng anh món gì đó, xem như là quà đền bù.
MK.
Phó Tiểu Vũ, còn không muốn tặng Cartier đâu.
Trong khi đang cảm thấy thích thú với cách tiếp cận vụng về của Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc cũng không ngừng suy nghĩ cách đối phó với nó.
Dẫu cho chiêu trò của Omega có kém tắm đến thế nào đi nữa, anh vẫn thấy hơi nhức đầu.
Điều anh thành thạo chính là khinh công nhẹ nhàng không đụng chạm, nhưng Omega này lại như đang luyện Thiếu Lâm trường quyền đầy chất phác, mới không màng đến những nhịp bước hoa cả mắt, một đấm trực tiếp nhào về phía anh.
Ngay cả khi phải phá vỡ mọi thứ, dường như cũng phải tìm một lý do nào đó ít tổn thương hơn.
Thời cơ này rất nhanh đã đến.
Sự việc bắt đầu như vậy, vào tối thứ Năm, khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ cùng nhau ra khỏi văn phòng, anh bất ngờ phát hiện ra chiếc Tesla của mình không được sạc pin và muốn gọi xe, nhưng vì đang trong giờ cao điểm cho nên phải xếp hàng rất lâu.
Phó Tiểu Vũ nhân cơ hội đó đã đưa ra đề nghị thuận đường lái xe đưa Alpha về, đã đến lúc này rồi thì Hứa Gia Lạc cũng lười đợi nữa.
Trên đường hai người trở về, hình như bởi vì xảy ra tai nạn cho nên tắc đường đến mức người người oán trách, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích được nửa bước.
Hứa Gia Lạc dứt khoát đặt pizza mang đến cho bọn họ thông qua ứng dụng giao đồ ăn nhanh, bọn họ bị kẹt trên đường, trong màn đêm vừa ăn vừa nói chuyện rất lâu.
Đây có lẽ là một trải nghiệm chưa từng có đối với Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc có thể nhìn ra được Omega này rất vui.
Trước khi rời đi thật ra có một đoạn nhạc đệm ngắn, Alpha nhớ ra mình có một phần tài liệu để quên ở phòng làm việc vì thế trước lúc quay lại lấy đồ, anh đã nhờ Phó Tiểu Vũ sạc điện cho chiếc Tesla của mình.
Không ngờ đến thứ Sáu khi anh tan làm, vừa mới đến bãi đậu xe nhất thời đã cảm thấy đau đầu vì phát hiện ra——
Chiếc Tesla của mình vẫn chưa được sạc điện.
Chết tiệt, Phó Tiểu Vũ.
Còn non và xanh như thế thì cũng một vừa hai phải thôi!
Lời tác giả:
Đăng rồi!
........................................
1h30, mai là nghỉ nha ^^