Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 15-2: Tiểu Vũ... Cậu là bạn của tôi ((2))



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiểu Vũ, tôi đã phê duyệt dự án này sau lưng cậu vì tôi biết cậu sẽ không đồng ý. Nhưng tôi bắt buộc phải làm như thế—— thật đấy, tôi đã từng nói với cậu rồi, trừ vụ thu mua này ra tất cả mọi thứ vẫn thuộc quyền quản lý của cậu. Cậu, cậu cũng đừng ngăn cản tôi nữa..."

"Cậu cảm thấy thứ mà tôi quan tâm là thời gian sao?"

Phó Tiểu Vũ không tự chủ được nói to lên: "Tôi từ chối dự án đó, không phải là vì chẳng buồn động đến, chẳng lẽ cậu lại không biết? Thu mua Vân Phong là một vụ làm ăn thua lỗ, tôi biết thừa là cậu muốn làm cái gì—— cậu chẳng qua là muốn nắm được điểm yếu của nhà họ Trác để trả thù cho Văn Kha, thậm chí còn không hề tiếc lấy tương lai của Tập đoàn IM ra để mạo hiểm. Hôm nay tôi đến đây là để chính thức nói với cậu rằng—— tôi không đồng ý."

Cậu gằn từng chữ, nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi muốn cậu ngay bây giờ gọi điện ra lệnh cho hội đồng quản trị thu lại quyết định vừa rồi."

Cậu vừa nói, lại vừa bước lên một bước nhìn chằm chằm vào Alpha trước mắt, dùng khoảng cách gần uy hiếp người này, không để cho Hàn Giang Khuyết có bất cứ cơ hội tránh né nào.

Từ vô số những kinh nghiệm thành công trước đây đã nói với cậu, Hàn Giang Khuyết là một Alpha có ý chí không hề kiên định và bá đạo đến vậy, chỉ cần cậu cương quyết hơn, Phó Tiểu Vũ đã từng ở trước mặt người này không gặp phải bất lợi nào.

Cậu sẽ lấy được thứ mình muốn.

Hàn Giang Khuyết gần như có hơi chật vật lùi lại phía sau một bước.

Hắn do dự mấy giây nhưng ngay sau đó lại như âm thầm hạ quyết tâm, bèn đứng thẳng người dậy nhìn xuống Phó Tiểu Vũ, sau đó nói rằng: "Hôm nay bất kể là cậu có đồng ý hay không, dự án thu mua đó vẫn sẽ tiếp tục được tiến hành. Tôi là ông chủ của Tập đoàn IM, tôi có cái quyền quyết định đó, cậu cũng không cần lại đến tìm tôi để bàn bạc về việc này nữa, cậu là Tổng giám đốc điều hành của tôi, quyết định của tôi thì cậu phải thực hiện, dự án này cậu cũng không cần phải quan tâm đến nữa, tôi sẽ phái người khác đến thực hiện, sẽ không gây ảnh hưởng đến cậu nên cậu cũng đừng tham gia vào."

Phó Tiểu Vũ cũng không lui bước, còn hỏi ngược lại: "Hàn Giang Khuyết, nếu như tôi nhất định phải can thiệp vào thì sao?"

"Đừng ép tôi phải cách chức cậu."

Hàn Giang Khuyết hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói.

Trong khi đó Phó Tiểu Vũ lại trợn tròn mắt lên nhìn vào Alpha cao lớn trước mặt mình, trong nhất thời dường như còn nghi ngờ đôi tai của bản thân.

"Tiểu Vũ... Cậu là bạn của tôi."

Có lẽ là vì nhìn thấy nỗi đau lòng trong đôi mắt của Phó Tiểu vũ, thế nên giọng điệu của Hàn Giang Khuyết mới từ từ nhẹ nhàng hơn, thậm chí gần như có ý cầu xin tha thứ: "Từ trước đến nay, cậu muốn làm cái gì, bất kể có mạo hiểm đến thế nào tôi bao giờ cũng ủng hộ, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn làm mỗi một chuyện—— đó chính là báo thù cho Văn Kha, chỉ một chuyện này mà thôi. Cậu cũng biết vì cái thằng cặn bã kia mà Văn Kha đã phải khổ sở đến thế nào, tôi, tôi thật sự... không có cách nào cứ để những chuyện này trôi qua như thế được. Tiểu Vũ, cậu cứ mặc tôi đi, có được không?"

"Hàn Giang Khuyết, sao cậu lúc nào cũng có thể nói một cách qua loa hời hợt như vậy thế? Đó chỉ là "một chuyện" thôi sao?"

Giọng nói của Phó Tiểu Vũ khàn khàn, cậu không thể kiềm chế nổi, nghiến răng nói: "Tôi biết cậu hận Trác Viễn. Nhưng cậu xử mình thằng đó thì thôi bỏ qua, gửi đến cho Đông Lâm một tín hiệu ngầm cũng không sao cả, nhưng bây giờ cậu lại đang làm gì thế này, ngay cả chỗ dựa của nhà họ Trác cậu cũng muốn kéo đổ? Cậu có biết cái vị bác Cả nhà đó không phải dễ động vào đâu, bây giờ có biết bao nhiêu người đang điều tra tôi, điều tra IM, vụ ở Tây Hà là ai làm trò sắp không giấu được nữa rồi, thành phố B không phải là địa bàn của nhà họ Hàn các cậu, cậu ra tay như thế này, bác Hàn mà biết chuyện thì vẫn sẽ để cho cậu quản lý công việc sao?"

"Hàn Giang Khuyết, cậu nghe rõ đây, tôi thật sự không quan tâm trước đây Văn Kha đã từng phải chịu khổ như thế nào, trên đời này có ai mà chưa từng phải chịu khổ? Huống chi đó là chuyện thời quá khứ rồi, hiện tại anh ấy cũng đã có được tất cả. Nhưng IM là kết quả của sự nỗ lực từ tôi và cậu, đó mới là thứ tôi quan tâm!"

Cho dù Phó Tiểu Vũ có cố gắng khiến bản thân bình tĩnh đến thế nào thì cậu vẫn biết trằng trọng điểm của ngày hôm nay, là cần phải thuyết phục Hàn Giang Khuyết con lừa bướng bỉnh này, cậu nên bình tĩnh lại.

Cậu biết mình không nên như hiện tại, cậu thật sự biết, nhưng lại không kiềm chế nổi.

Văn Kha bị Trác Viễn lừa gạt, trải qua mười năm hôn nhân đầy đau khổ, cậu thỉnh thoảng cũng ngẫu nhiên nhìn thấy những dấu vết bị răng cắn chi chít trên cổ Omega.

Thực ra cậu vẫn biết Omega ấy đã phải nếm trải rất nhiều khổ đau.

Chỉ là trong tiềm thức của Phó Tiểu Vũ thật sự cũng bởi những chuyện này mà ghen ghét căm giận Văn Kha, cho nên mới cố ý giận dỗi nói về những khốn khổ của người kia như thể không đáng giá một đồng.

"Phó Tiểu Vũ!"

Hàn Giang Khuyết gần như đã gầm lên một tiếng với cậu.

Tin tức tố từ Alpha cấp S mỗi lần giận dữ đều trở nên cuồng bạo, cho dù là bản thân Phó Tiểu Vũ cũng phải chịu sự áp chế mãnh liệt, không thể không khó chịu lùi lại phía sau nửa bước.

Trong đôi mắt của Hàn Giang Khuyết mang theo tơ máu, biểu cảm trên khuôn mặt hắn từ cơn thịnh nộ chậm chạp trở thành thất vọng và đau buồn: "Cậu nói cậu là bạn của tôi, nhưng cậu hình như chỉ cần mỗi tiền và bệ đỡ này vậy, khi tôi nghe lời cậu thì cậu là bạn của tôi, khi tôi không nghe lời cậu thì cái gì cũng không phải. Phó Tiểu Vũ, cậu vẫn luôn biết rằng tôi rất ngốc, thật ra tôi chẳng hề để tâm đến tiền và địa vị của nhà họ Hàn đâu, cậu cũng biết đó... tôi đã đợi Văn Kha mười năm rồi, tôi..."

Hắn nói đến đây, đã đau khổ đến nỗi gần như không thể nói mạch lạc được, cuối cùng chỉ hít sâu vào một hơi rồi khẽ lên tiếng: "Thôi bỏ đi, thật ra cậu cũng đâu quan tâm xem là tôi muốn cái gì. Phó Tiểu Vũ, cậu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình."

Phó Tiểu Vũ, cậu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.

Vào giây phút khi nghe thấy câu nói này, thật giống như bị giáng một đòn nặng nề.

Phó Tiểu Vũ ngẩn ra đứng yên tại chỗ một lúc rất lâu, thậm chí không biết phải phản bác thế nào.

Khoảnh khắc ấy, cậu còn mất đi cả động lực biện hộ cho bản thân.

"Đúng. Tôi chính là chỉ quan tâm đến——"

Phó Tiểu Vũ quật cường ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể nói tiếp được nữa.

Cuối cùng chỉ thấy mắt cậu đỏ hoe, nói rằng: "Hàn Giang Khuyết, tôi nói lại một lần cuối, mỗi bước cậu đi bây giờ đều là đang chơi với lửa. Nếu như cậu còn để bản thân tiếp tục mất khống chế như vậy, thì tôi sẽ không giúp cậu tiếp tục giấu diếm tình hình bên này với nhà họ Hàn nữa đâu, hậu quả thế nào thì cậu tự mình gánh lấy."

Cậu nói xong, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại đã xông ra khỏi phòng, nhanh chóng rảo bước về phía treo đồ bên cửa ra vào lấy xuống áo phao của mình, mặc vào người rồi rời khỏi.

Văn Kha và Hứa Gia Lạc đều đứng ở bên ngoài, đoán chừng là vì nghe thấy động tĩnh của hai người bọn họ cho nên anh vội vàng bước lên trước cản cậu lại, còn ân cần hỏi: "Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước đây."

Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không có cách nào che giấu cảm xúc của bản thân.

Khi cậu nhìn thấy Văn Kha, bỗng nhiên lại chợt nhận ra rằng bản thân còn buồn bã hơn cả trong tưởng tượng.

Cậu trong mắt Hàn Giang Khuyết đã là một người ích kỷ tồi tệ, mà điều này thậm chí không thể hoàn toàn trách cứ hắn được.

Từ trước tới nay, tuy cậu là cấp dưới của cổ đông lớn nhất là Hàn Giang Khuyết, nhưng khi hai bọn họ nói chuyện thì cậu vẫn luôn là người chiếm vị trí cấp trên.

Có khi Hàn Giang Khuyết làm sai chuyện gì, ở trước mặt cậu bị đối xử cũng không khác biệt so với Vương Tiểu Sơn là bao.

Cậu đã quen với điều này, nhưng hôm nay trong khi tranh cãi kịch liệt, lại nhìn thấy bộ dáng đau khổ như đưa đám của Hàn Giang Khuyết, trong lòng Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại mãnh liệt run lên một cái.——

Hàn Giang Khuyết ở trước mặt Văn Kha, chắc chưa từng phải chịu ấm ức như vậy đâu nhỉ.

Bị người khác hầm hầm giận dữ chỉ trích, phải cúi đầu nghe giáo huấn.

Cũng chính bởi như thế, mới thích ỷ lại vào một người dịu dàng tốt đẹp như Văn Kha.

Cậu thật sự đã sống hệt như nhân vật phản diện trong bộ phim điện ảnh, tự mình cũng chán ghét bản thân đến cực điểm, thế nên mới không thể ở lại đây đối diện với Văn Kha được.

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại, để mặc cho cánh cửa vang lên "rầm" một tiếng.

Lời tác giả:

Cáo ngáo! Mai tôi sẽ để anh xổ lồng nhé!

- -------------------------------

1:46 am, hoàn thành rồi mà mai mới được xem anh Lạc có an ủi bé mèo con không nè.

Nội dung ảnh:

Thứ Sáu ngày 13/11

Trước mắt, người tình nghi phạm tội Hứa Nào Đó đã bị cảnh sát thành phố B bắt giữ.

Mai thả ảnh ra nhé chị tác giả ?

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv