*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Đồng nhìn lên tờ phiếu ở trên bàn, không động đậy gì.
Hạ Vũ cười nhạt: “Thế nào? Không muốn làm à? “Cậu chủ Hạ, thôi bỏ đi, dù gì cô ta cũng là viên trân châu tự tin cao ngạo nhất thành phố S đấy”
Đám người đến cùng với Hạ Vũ, mở miệng khuyên bảo, chỉ là lời khuyên này, lại không hề có tâm, mà giống như đang giễu cợt hơn.
“Tự tin cao ngạo?”
Hạ Vũ bật cười, châm một điếu thuốc, rồi hút một hơi, ánh mắt liếc về phía Giản Đông: “Với bộ dạng giống như quỷ của cô ta bây giờ?”
Trong lòng Tô Mộng vô cùng hối hận.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Giản Đồng và đám người giàu có quyền thế như Hạ Vũ kia lại có liên quan đến nhau, nếu như biết được, bất luận như thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không đưa Giản Đồng đến trước mặt đám người chuyện gì cũng có thể làm ra được này.
Giản Đồng giơ mắt lên, nhìn xung quanh, những gương mặt quen thuộc đó, những đám bạn đã từng chơi với cô, lại xa lạ đến mức khiến cho cô không nhận ra.
Giống như bản thân cô, mới đầu nhìn, những người từng quen biết ở quá khứ, cũng sẽ không thể nhận ra cô.
“Giản Đồng, ngôi tù có vui không?”
Trên sô pha, có một người đàn ông, đột nhiên mở miệng hỏi.
Trái tim của Giản Đồng đau thắt lại, rôi nhìn về phía phát ra giọng nói đó...
Đó là người bạn đã từng cùng cô chơi game, từng cùng nhau lái xe điện giữa đêm khuya để đi ăn tôm hùm đất, rồi cùng cô phóng xe vô cùng vui vẻ thoải mái.
“Á Côn...”
“Đừng, cô đừng gọi tôi như vậy”
, người tên Á Côn đang đùa giỡn ngôi trên sô pha kia vội vàng giơ tay lên: “Tôi không muốn làm bạn với kẻ giết người.”
Cơ thể của Giản Đồng, lay động nhẹ một cái, ngay lập tức, cô ra sức cắn chặt hàm răng, trong đầu vô cùng choáng váng, bên tai là giọng nói của người bạn đã từng chơi cùng.
Tô Mộng cũng vô cùng kinh ngạc...
Kẻ giết người? Cô biết, Giản Đồng đã từng ngồi tù, nhưng giết người? Không, không không, kẻ ngốc này ngõc nghếch như vậy, sao có thể giết người được.
“Nghe nói cô thiếu tiền”
, Á Côn rút ví tiền từ trong người ra, một xấp tiền, ở đó là khoảng 100 triệu, Á Côn lấy tiền từ trong ví ra, ném lên trên bàn: “Chút tiền này của tôi, là tiên thưởng đợi chút nữa xem cô quỳ xuống rồi tự vả vào mặt mình”
Nắm đấm đang rủ xuống sát người của Giản Đồng kia, thả lại nắm, nắm lại thả.
Những người khác tuy không ép người rõ ràng như Hạ Vũ và Á Côn kia, nhưng cũng nhìn Giản Đồng giống như đang xem kịch hay.
“Cô muốn từ chối sao? Giản Đồng, cô phải nghĩ cho kĩ đầy, nghe nói cô đang cần gấp khoản tiền này, tôi cũng không biết cô phải cần gấp như thế nào, nhưng mà có thể để Tô Mộng đặc biệt