*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu Đồng, cô thay đổi rồi”
Sắc mặt của Giản Đông ngay lập tức trở nên khó hiểu: “Chị Mộng..
”
“Tiểu Đồng, cô không phát hiện ra sao? Biểu cảm ở trên khuôn mặt của cô không còn khô khan nữa rồi, trước đây, ở trên khuôn mặt của cô, tôi chỉ có thể thấy được sự cứng nhắc không màng đến sống chết”
Tô Mộng nhìn Giản Đồng: “Nhưng mà bây giờ, cô khiến cho tôi cảm thấy, cô ngày càng giống một người sống rồi”
Giản Đồng mở miệng ra, cô muốn nói cái gì đó.
“Giản Đồng, là ai, đã khiển cho cô trở nên tươi sáng như vậy, là người tên Kane đó sao?”
Trên mặt của Tô Mộng, lại không có bất kì niềm chúc phúc nào cho Giản Đồng, ngay lập tức, liên nổi giận với Giản Đồng: “Nhưng anh ta có ý đồ xấu!" Vì vậy, đây thực sự là một chuyện tốt sao? Sự thay đổi của Giản Đồng, trong mắt của cô thấy, người khiến cho Giản Đồng trở nên thay đổi như vậy là do người đàn ông tiếp cận Giản Đồng ngay từ đầu để có mục đích xấu.
Giản Đồng không nói gì.
Tô Mộng thở dài một hơi: “Tiểu Đồng, đồng ý với chị Mộng, đừng gặp anh ta nữa, hôm nay chị Mộng sẽ đổi kí túc xá mới cho cô.”
“Đừng!”
Giản Đồng ngay lập tức ngẩng đầu lên hét, nhưng từ tiếng hét này của cô, liền nhìn thấy được ánh mắt thất vọng của Tô Mộng, ra sức nắm chặt tay lại, “Chị Mộng, em không muốn đổi kí túc xá.
Chị Mộng, em đồng ý với chị, một khi kiếm đủ 17 tỉ, em sẽ không gặp lại người này nữa”
Tô Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng cắn lợi: “Giản Đồng, cô đừng có hối hận!”
Tức giận nhìn Giản Đồng, giận dữ hét lên, Tô Mộng không muốn nhìn thấy Giản Đông nữa, liền giơ chân đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Giản Đồng lẻ loi đứng ở trước cái bàn làm việc, trầm mặc, bên tai vẫn văng vẳng tiếng của Giản Đồng, trong miệng cô thấy đăng đắng...
Đương nhiên cô biết, Kane tiếp cận cô với mục đích không hề đơn giản, cho dù cô không biết, nguyên nhân Kane tiếp cận cô, thì cũng sẽ nhìn được ra.
“Nhưng mà, em cũng có lòng tham mà, em cũng muốn cảm giác có máu và nước mắt kia”
Kane có mục đích xấu, đương nhiên cô biết, phải tránh xa người đàn ông nguy hiểm đó ra một chút...
Nhưng sự xuất hiện của anh ấy, lại khiến cho cô cảm nhận được bản thân mình đang sống trong xã hội loài người, hoặc là cảm giác được làm người sống.
Cái vết thương ngày trước muốn chạm cũng không thể chạm vào kia, cũng có thể chịu đựng sự đau đớn, khi bị chạm...
Vết thương đó, có thể từ chạm cũng không thể chạm vào được, đến ngày hôm nay lại có thể chịu đựng sự đau đớn khi bị chạm vào.
Vậy, người đó thì sao? Có phải cũng có thể mờ nhạt đi từng chút một trong lòng của cô không, bất luận là yêu hay là hận...
Có phải cũng có thể, giỗng như cái vết sẹo ở trên trán, trở nên không có một chút sức nặng nào không? Kane...
cô biết, người này là thuốc độc, nhưng kể cả có là thuốc độc đi chăng nữa, thì cô cũng