*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Nhất cười miễn cưỡng, tự cho rằng những chuyện xảy ra ở quá khứ, Tô Mộng sao biết được chứ.
“Gọi cô gái này đến đây đi”
Anh ấy nói.
Tô Mộng gật gật đầu, đối với Trân Mộc Mộc, ngay từ đầu cô ấy đã không có thiện cảm.
Trân Mộc Mộc bất ngờ được gọi đến văn phòng của Tô Mộng, cả quãng đường đi đều thấp thỏm không yên.
“Chị Mộng”
Cô ấy bây giờ đã biết thành thật rôi, không giỗng như khi lân đầu tiên đến văn phòng của Tô Mộng, không tự cho mình thanh cao nữa.
“Tôi không muốn vòng vo với cô, cô đem chuyện xảy ra ở phòng riêng tầng 6 hôm nay nói ra đi”
Tô Mộng nói ngắn gọn.
Trân Mộc Mộc lập tức hoang mang, quả nhiên, là vì chuyện xảy ra ở phòng riêng tâng 6 hôm nay mà đến.
Cho dù lúc cô ấy nói với Tô Mộng, đã cố tình tránh né những chuyện không tốt với bản thân, cũng giấu đi một số chuyện.
Nhưng đứng trước mặt cô ấy là hai người cực kì nhanh trí, bất luận Tô Mộng hay Trâm Nhất, từ trong lời nói của Trân Mộc Mộc, cùng với thái độ của cô ấy, thì cũng có thể đoán ra được khái quát câu chuyện.
“Chị Mộng, em thực sự không cố ý.
Em không ngờ được rằng, em từ chối tổng giám đốc Đỗ, thì ông ấy liền cho người gọi Giản Đồng đến”
Trên khuôn mặt tinh tế của Tô Mộng, đã không còn thấy sự ấm áp nữa, cử động đôi moi hồng: “Cô nói cho tôi biết, tổng giám đốc Đỗ là một thương nhân Hong Kong đến từ phía Nam của thành phố S, làm cách nào để ông ấy biết Giản Đông?”
“Em, em, em cũng không biết.
Có lẽ, có lẽ là ai đó đã từng nói qua với tổng giám đốc Đô.
Chị Mộng, chị hãy tin em, em từ nhỏ kĩ năng dưới nước không được tốt, hồi nhỏ đã một lân bị chìm xuống nước, vì thế vừa nghe thấy yêu cầu đó của tổng giám đốc Đỗ, em liên từ chối luôn.
Ngoài việc đó ra, em thực sự không làm gì nữa cả”
“Nói như vậy, thì chuyện xảy ra ở phòng riêng tâng 6 hôm nay, không liên quan đến cô rôi?”
“Không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em.
Em thực sự minh bạch”
Nếu như lúc vừa mới đến Đông Hoàng, Tô Mộng vẫn tưởng rằng bản thân không có sự bảo vệ của Đông Hoàng nữa, không có chút liên quan nào, vậy thì những ngày tháng sau này, tất cả mọi chuyện, đều sẽ chỉ bảo Trân Mộc Mộc, thế nào là “hiện thực”
và “tàn khốc”
.
Càng phải cho cô ấy hiểu, trên thế giới này có những quy định của một số người sau khi đề ra, thì bắt buộc phải tuân theo.
Trân Mộc Mộc sợ rồi, cô ấy hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt hoang mang, đột nhiên nhớ đến Giản Đồng tôi tệ ấy, cô ấy nhìn Tô Mộng, trên khuôn mặt tinh tế đang đứng trước mặt mình này, cô ấy nhìn thấy ba chữ “không tin tưởng”
.
Trong vài giây ngắn ngủi, trước mặt cô ấy lại xuất hiện ra một gương mặt trâm lặng ít nói của Giản Đồng, còn có hình bóng thân đơn bóng chiếc ấy, không để ý đến thứ khác, cô ấy nghĩ, nếu