Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 44



Tan làm, Giản Đồng vẫn như thường ngày, trong đường đêm thân đơn bóng chiếc.

Tần Mộc Mộc đương nhiên không thể nào cùng cô đi về.

Thời điểm trở lại nhà trọ, Giản Đồng kinh ngạc một chút, trong phòng khách sáng đèn, trên ghế salon đơn sơ, Tần Mộc Mộc đang ngồi ở đó chơi điện thoại.

Thấy mình về nhà, lập tức để điện thoại xuống, đứng lên.

"Cô về rồi?" Giản Đồng càng kinh ngạc, thường ngày Tần Mộc Mộc đã sớm trở về phòng ngủ rồi, hôm nay thế mà lại ngồi trên ghế salon ở phòng khách, là đang đợi mình sao? "Ừm" Cô có chút kiệm lời, ba năm sống ở trong tù, vốn từ để nói chuyện thật sự cực kỳ ít ỏi.

Yên lặng, là trạng thái thường có nhất của cô.

"Hôm nay tôi nghe nói ở phòng bao VIP tầng 6, có khách chỉ đích danh cô tiếp? Là ai thế?" Đây là...

đang cùng mình nói chuyện thường ngày? Giản Đồng giương mắt quan sát Tần Mộc Mộc một chút, ngay sau đó trong lòng tự giễu...

Làm sao có thể chứ? "Là một khách lạ" Cô chậm rãi nói, trong lòng như sáng tỏ, Tần Mộc Mộc đây là đang muốn hỏi, vị khách kia có phải Tiêu Hành hay không.

"Ồ..."

Đối phương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại đột nhiên sắc bén nhìn về phía mình "Vết thương trên trán...

Cô nói với người khác rồi?" Giản Đồng chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.

Cô chán ghét vì Tần Mộc Mộc dò xét, tra hỏi cô.

Rốt cuộc sự tra hỏi và dò xét như vậy còn muốn tiếp tục đến lúc nào.

Nhắm mắt một cái, lần nữa mở ra, nhìn Tần Mộc Mộc "Cô là sinh viên xuất sắc trường đại học S, tôi chỉ là một nhân viên đệ sinh chỉ tốt nghiệp cấp 2.

Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ bởi vì công việc nên mới cùng ở một nhà trọ với nhau.

Chúng ta là hai người khác nhau hoàn toàn, đã như vậy, sau này mỗi người một bên không liên quan đến nhau đi" "Giản Đồng, cô sao lại nói những lời này, thật quá đáng..."

rồi...

Lời còn chưa dứt, Tần Mộc Mộc liền trợn mắt há mồm nhìn người đàn bà trong mắt mình mềm yếu trầm mắc, lướt qua người cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Nhất thời, mặt đẹp hết đỏ lại xanh, đủ màu sắc hiện lên, quá là xuất sắc.

Nhìn cửa đóng chặt lại, trong lòng Tần Mộc Mộc bốc lên một cỗ lửa giận.

Ý của ả đàn bà kia nói không phải là Tần Mộc Mộc cô rảnh rỗi gây sự, bảo cô yên tĩnh một chút sao? "Được, được, được, Giản Đồng, cô giỏi lắm, vào bộ phận pr rồi nói chuyện cũng ghê gớm hơn hẳn.

Cô khí phách như thế thì cũng đừng làm ở Đông Hoàng nữa" Tần Mộc Mộc giận, chạy đến cửa phòng Giản Đồng, lớn tiếng phẫn nộ quát, xoay người thở phì phò tiến vào phòng ngủ của mình.

Giản Đồng dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống...

Rốt cuộc cũng an tĩnh.

Cũng không biết, đến cùng là bản thân chọc phải vị sinh viên này ở chỗ nào, nói ra rồi, cô đổi không được sao? Mệt mỏi.

Đến lúc này, mâu thuẫn giữa cô và Tần Mộc Mộc lại thêm một tầng.

Mà Tần Mộc Mộc cũng không keo kiệt mà lộ ra sự không thích cùng chán ghét cô, thời điểm đi làm ngày thứ hai, vị sinh viên này nhìn mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, Giản Đồng vẫn trước sau như một yên lặng chống đỡ.

...

Đông Hoàng.

Trên hành lang, Giản Đồng cùng Tần Mộc Mộc đối diện nhau, cũng không biết là do tự Giản Đồng đứng không vững, hay là Tần Mộc Mộc cố ý đụng mạnh vào Giản Đồng, mà Giản Đồng té ngã trên sàn.

Tần Mộc Mộc đứng ở trước người Giản Đồng, há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chủ động đi lên khom người đỡ Giản Đồng dậy "Cô không sao chứ, tôi không cố ý, cô đừng tức giận được không?" Trong mắt vẫn luôn lắng đọng của Giản Đồng cũng phải nổi lên một tia nghi hoặc, quái dị nhìn Tần Mộc Mộc, không rõ nội tình, sao mà Tần Mộc Mộc đột nhiên biểu hiện kỳ lạ như vậy? "Giản Đồng, cô đứng lên trước đi, ngồi dưới đất coi chừng bị lạnh, thân thể cô lại mới vừa xuất viện" Vừa nói, tay đồng loạt dùng sức đỡ Giản Đồng "Con gái phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân, như chuyện cô tự làm nhục bản thân trước đây đừng có làm tiếp nữa" "..."

"Mấy ngày trước may là tôi để quên đồ ở nhà trọ, nên chạy trở về mới phát hiện cô hôn mê ở dưới đất, vội vàng đưa cô đến bệnh viện, bây giờ tôi cũng không dám tưởng tượng, nếu như ngày đó tôi không quay trở lại khu trọ, không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào" Giản Đồng càng nghe, mi tâm càng nhăn lại, những lời này của Tần Mộc Mộc là đang tự nói với chính bản thân? Tần Mộc Mộc nói những cái này, trái lại giống như là cố ý nói cho người nào nghe...

Đợi chút, cố gắng nói cho ai nghe? Giản Đồng không ngốc, theo bản năng cô liền chuẩn bị quay đầu nhìn về phía sau lưng, vừa mới quay đầu, ngang hông liền có một lực đạo đưa tới, cả người cô nhẹ nhàng đứng lên, thoát khỏi ma trảo của Tần Mộc Mộc, sau lưng dựa vào một vòm ngực ấm áp, kèm theo đó là một giọng nam du dương: "Giản Đồng, còn không nhau cảm ơn vị...

Ồ? Tần Mộc Mộc Tần tiểu thư?" Thanh âm này...

Là Tiêu Hành mà từng gặp ở thang bộ hai lần.

Thanh âm của Tiêu Hành, rất đặc thù.

Có chút mê hoặc, có chút tà mị, trầm thấp lại từ tính, sợ rằng nghe qua sẽ rất khó quên, Giản Đồng nhận ra thanh âm của Tiêu Hành, nghiêng đầu "Tiêu tiên sinh, là ngài à" Một bên chào hỏi khách sáo, một bên không dấu vết tránh khỏi sự trói buộc của người này.

Chỉ là cánh tay của người này như tay sắt, giãy thế nào cũng giãy không ra được.

Giản Đồng lặng lẽ vặn mi...

Lần này thì hay rồi, không chừng lại bị Tần Mộc Mộc gây khó khăn một trận.

Cô chỉ muốn nhanh chóng kiếm 500 vạn kia...

Những chuyện khác, một chút cũng không muốn dính líu đến.

"Chào Tiêu tiên sinh" Tần Mộc Mộc chào hỏi cùng Tiêu hành, thời điểm mắt quét qua bên hông của Giản Đồng, có chút ghen tị thoáng qua.

Dựa vào cái gì! Giản Đồng có gì chứ? Tần Mộc Mộc đã chủ động chào hỏi, như thế nào Tiêu Hành cũng phải làm dáng một chút "Oh, Tần tiểu thư" Tần Mộc Mộc tim đập nhanh hơn một chút, khoé miệng Tiêu Hành chứ ý cười, quá mê hoặc lòng người.

Tiêu Hành đứng ở sau lưng Giản Đồng, Giản Đồng vừa bị ngã nên tóc mái ở trán có chút lộn xộn, tầm mắt Tiêu Hành hơi rũ xuống, một giây kế tiếp, nâng mí mắt lên nhìn về phía Tần Mộc Mộc, khoé miệng như cũ nâng lên một nụ cười tà mị: "Tần tiểu thư vừa mới nói, trước đó Giản Đồng bị bệnh phải nằm viện?" Hình dáng khí chất của Tiêu Hành thật sự có thể lừa gạt các cô gái nhỏ, giờ phút này lại tận lực phát ra mị lực của đàn ông, Tần Mộc Mộc không chống đỡ nổi, nhất thời tim nhảy lên, hai má đỏ ửng nhưng bên tai vẫn là câu Tiêu Hành nói về 'Giản Đồng'.

Trong lòng không biết có mùi vị gì, nhìn lướt qua Giản Đồng "Đúng rồi, đêm hôm đó trời đổ mưa, Giản Đồng dầm mưa liền phát sốt, đoán chừng là vậy nên thức dậy đứng không vững, ngã xuống đụng trúng cửa, thời điểm tôi đưa cô ấy đến bệnh viện cũng lo lắng gần chết" Nói láo.

Trong lòng Giản Đồng dâng lên một tia quái dị...

Tần Mộc Mộc kia không sợ cô sẽ vạch trần? Sao có thể đổi trắng thay đen, đem một lời nói dối như vậy thành một chuyện đương nhiên như vậy? Xem cô là một cái bánh bao mềm mà bóp.

Tiêu hành khẽ "Ồ~" một tiếng, Giản Đồng cũng không ngờ Tiêu Hành xoay đầu lại hỏi mình "Phải thế không, Giản Đồng?"

- -----------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv